Tiểu thuyết chiều thứ Bảy

  1. Trang chủ
  2. Danh mục
  3. Hỏi - Đáp

 
 
Tiểu thuyết chiều thứ Bảy, Số 98 đăng ngày 2021-08-28
***
Dấu Bộ Tứ (IX, X - Hết)
Tác giả: Arthur Conan Doyle
Dấu Bộ Tứ
Chương IX. Sợi dây xích đứt
Chương X. Hết đời tên dân đảo
-
Tiếng Anh:
The Sign Of The Four
Chapter IX. A Break in the Chain
Chapter X. The End of the Islander

 

Chương IX. Sợi dây xích đứt

Mãi đến xế chiều tôi mới thức giấc, khoái hoạt và tươi tỉnh hẳn lên. Sherlock vẫn còn ngồi đó, như lúc tôi bắt đầu ngủ; nhưng anh đã đặt cây vĩ cầm qua một bên để chúi mũi vào một cuốn sách. Anh ngước mắt lên khi nghe thấy tôi động đậy, và tôi nhận thấy trên khuôn mặt anh vẻ ủ rũ lo lắng.

- Anh ngủ say lắm? - Anh nói - Tôi chỉ ngại tiếng nói chuyện làm anh thức giấc...

- Tôi chẳng nghe gì cả. Mà anh có nhận tin tức gì chứ?

- Không. Thế mới thật đáng tiếc. Tôi thú thật là tôi ngạc nhiên và thất vọng. Thế mà tôi đã hy vọng đến giờ này tôi sẽ được biết chút gì đó... Wiggins có đến báo cáo: chẳng có gì. Chẳng có dấu vết gì về chiếc đò máy. Trắc trở này làm tôi điên tiết lên mất, bởi mỗi giờ trôi qua là một giờ quan trọng.

- Tôi có thể giúp anh được gì không? Giờ thì tôi cảm thấy khỏe khoắn lắm rồi, và sẵn sàng làm một chuyến trinh sát ban đêm khác nữa.

- Không. Ta không thể làm gì khác hơn là chờ đợi. Nếu chúng ta đi, một tín hiệu có thề đến trong lúc chúng ta vắng mặt, do đó phí thời gian. Anh muốn làm gì thì cứ làm. Riêng tôi, tôi ở nhà để canh chừng.

- Thế thì tôi qua Camberwell thăm bà Cecil Forrester. Bà ta nói trước với tôi vào hôm qua.

- Bà Cecil Forrester thật không? Holmes hỏi với nụ cười trong ánh mắt.

- À cả cô Morstan nữa, dĩ nhiên! Cả hai đều nóng lòng muốn biết những chuyện đã xảy ra.

- Nếu ở vào địa vị anh, tôi sẽ không cho họ biết quá nhiều - Holmes nói - Ta không thể hoàn toàn tin cậy phụ nữ, dầu là những phụ nữ tốt nhất.

Thật tình tôi muốn phản đối cái ý kiến đáng ghét ấy, song tôi cưỡng lại được sự cám dỗ đó.

- Tôi sẽ trở về sau một, hai tiếng đồng hồ thôi, anh biết mà.

- Tốt. Chúc anh may mắn nhé. À mà này, tiện thể anh qua bên kia sông, phiền anh mang trả chú Toby nhé? Rất có thể là nó không còn giúp ích ta được gì nữa đâu.

Thế là tôi bắt con chó đem trả lại cho nhà tự nhiên học ở hẻm Pinchin, kèm theo nửa đồng sovereign. Đến Camberwell, tôi gặp cô Morstan hơi mệt mỏi vì những phiêu lưu ngày hôm trước, nhưng vẫn nôn nóng trông tin. Và bà Forrester cũng tò mò như cô ta. Tôi thuật lại với họ tất cả những việc chúng tôi đã làm, chỉ bỏ qua các chi tiết không nên kể trong tấn thảm kịch. Chẳng hạn như thuật lại cái chết của ông Sholto, song không nói gì đến những tình huống của cái chết ấy. Câu chuyện của tôi, dầu đã gạn lọc, cũng còn làm cho họ sững sờ và run sợ.

- Thật là cả một pho tiểu thuyết - Bà Forrester thốt lên - Một phụ nữ bị thiệt hại quyền lợi một kho báu trị giá nửa triệu, một tên ăn thịt người da đen, một tên phản phúc chân gỗ. Đầy đủ nhân vật, tình tiết còn ly kỳ hơn cả con rống hung dữ hoặc tên phản bội theo truyền thống.

- Và còn hai chàng hiệp sĩ bảo vệ chính nghĩa nữa chứ. - Cô Morstan nói thêm và nhìn tôi dịu dàng.

- Cô Mary, khi nghĩ cả gia sản của cô tùy thuộc kết quả của công cuộc truy tầm này, tôi chắc cô cũng không hân hoan gì mấy? Hãy thử nghĩ xem, làm chủ một tài sản như thế, mọi người phủ phục dưới chân mà phải qua bao nhiêu chuyện.

Tim tôi hơi đập mạnh vui mừng khi nhận thấy rằng tình huống này có vẻ như không gây nên một ảnh hưởng đặc biệt nào ở người thiếu nữ. Trái lại, nàng ngả đầu ra phía sau một cách tự hào, tưởng như sự việc chẳng có gì lý thú đối với nàng.

- Tôi lo là lo cho ông Thaddeus Sholto! - Nàng bảo - Ngoài ra chẳng có gì thực sự quan trọng. Tôi thấy ông ấy đã xử sự rất ngay thẳng và tốt bụng trong mọi trường hợp. Bổn phận chúng ta là minh oan cho ông ấy khỏi lời buộc tội khủng khiếp mà thiếu cơ sở kia.

Bóng chiều đã ngả dài lúc tôi rời Camberwell và mãi đến tối mịt tôi mới về đến phố Baker. Cạnh chiếc ghế bành của bạn tôi chỉ còn lại cuốn sách và ống điếu của anh. Tôi đảo mắt nhìn quanh, hy vọng anh để lại cho tôi đôi chữ nhưng tôi chẳng thấy gì.

- Chắc ông Sherlock Holmes đi vắng? Tôi hỏi bà Hudson khi bà ấy lên đóng cửa.

- Không, thưa ông. Ông ấy đã lên phòng riêng. Ông biết không - Bà hạ thấp giọng thì thầm tiếp - Tôi lo cho sức khỏe của ông ấy quá.

- Nhưng tại sao thế. Bà Hudson?

- Này nhé, thưa ông, ông ấy lạ lùng thế nào ấy! Sau khi ông đi, ông ấy bắt đầu sải bước không ngừng trong gian phòng, dọc ngang, ngang dọc, tôi phải nhức đầu đi được. Thế rồi tôi lại nghe ông ấy nói một mình. Mỗi lần có ai gõ cửa, ông đến bậc thềm cửa hỏi: "Ai thế, bà Hudson?" Bây giờ thì ông tự giam mình trong phòng, nhưng tôi vẫn còn nghe ông rảo bước như trước. Mong rằng ông ấy không ngã bệnh, thưa ông. Tôi đã đánh bạo gợi ý cho ông một liều thuốc an thần, nhưng ông ấy quay ngoắt lại với một ánh nhìn thế nào ấy. Tôi không biết là tôi đã ra khỏi phòng bằng cách nào nữa.

- Tôi nghĩ là bà không có gì phải lo lắng cả, bà Hudson ạ. Cũng đã có lần tôi thấy anh ấy như vậy. Anh ấy đang có chút chuyện bực mình đấy thôi.

Trong lúc tìm cách trấn an bà chủ nhà tốt bụng, bản thân tôi cũng không khỏi lo ngại khi thỉnh thoảng nghe tiếng chân nhẹ nhàng của Sherlock Holmes âm vang trong suốt đêm dài ấy. Tôi hiểu cái tình trạng bất động ngoài ý muốn ấy hành hạ anh ấy như thế nào. Đến bữa điểm tâm, trông anh hốc hác sút kém hẳn. Hai điểm sốt đỏ hiện lên trên gò má.

- Anh đang tự làm kiệt sức đấy, anh bạn ơi. Tôi nghe anh sải bước trong phòng suốt cả đêm - Tôi nhận xét.

- Tôi không tài nào ngủ được - Anh đáp - Bài toán quỷ quái này làm tôi hao mòn mất. Quả thật là ngu xuẩn phải dừng lại bởi một trở ngại thật không ra gì trong khi cả phần còn lại đều đã vượt qua. Tôi biết rõ các nhân vật, chiếc đò máy, tất cả mọi điều cần thiết. Ấy vậy mà chẳng thu được một tin tức nào cả. Tôi đã tung các cơ quan khác vào dấu vết truy tầm; tôi đã vận dụng mọi phương tiện trong quyền hạn của tôi. Hai bên bờ sông được lục soát kỹ; chẳng một kết quả nào. Và bà Smith chẳng có tin tức nào về đức ông chồng. Chắc tôi sẽ phải kết luận chúng đã đánh đắm chiếc tàu. Nhưng giả thiết nêu lên có khá nhiều biện bác.

- Nếu bà Smith đưa ta vào lầm đường thì sao?

- Không, tôi nghĩ có thể gạt ra ngoài giả thiết này. Những cuộc điều tra tôi đã tiến hành xác nhận quả thật có một chiếc đò máy theo như đã mô tả.

- Có thể là nó đã ngược dòng sông?

- Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. Một toán người đi tìm sẽ đi ngược bờ sông lên đến tận Richmond! Nếu hôm nay ta không được gì, thì chính tôi ngày mai sẽ ra trận để tìm kiếm bọn kìa chứ không phải chiếc tàu nữa. Nhưng chắc chắn ta sẽ nhận được tin. Chắc chắn!

Ấy thế mà chúng tôi chẳng nhận được gì ráo. Không một chữ của Wiggins hoặc của các cơ quan báo chí. Phần lớn báo chí đều có bài viết về tấn thảm kịch ở Norwood? Tất cả đều có vẻ không mấy thiện cảm với ông Thaddeus Sholto đáng thương. Tuy nhiên chẳng có chi tiết nào mới lạ, ngoại trừ việc điều tra tư pháp trước bồi thẩm sẽ tiến hành ngày hôm sau. Cũng trong tối đó, tôi đi bộ đến Camberwell thuật lại cho hai người đàn bà những cố gắng vô bổ của chúng tôi. Lúc trở về, tôi thấy Holmes thất vọng và có phần cau có. Anh chẳng buồn trả lời những câu hỏi của tôi và suốt buổi tối miệt mài với việc phân chất hóa học khó lòng hiểu nổi. Có cả những nồi cổ cong phải đun nóng và chưng cất hơi tỏa ra một mùi khiến tôi phải bỏ trốn ra khỏi phòng. Tờ mờ sáng vẫn nghe thấy tiếng lách cách các ống nghiệm va chạm nhau; vậy là anh vẫn còn bận bịu với những cuộc thử nghiệm nặng mùi.

Thình lình tôi vụt choàng tỉnh dậy. Qua ánh bình minh, tôi ngạc nhiên thấy anh đứng cạnh giường. Anh mặc một bộ đồ thủy thủ thô sơ và thắt quanh cổ chiếc khăn quàng đỏ đã sờn.

- Tôi đi về phía sông, Watson à! - Anh bảo - Tôi suy đi nghĩ lại mãi về vấn đề. Tôi chỉ thấy có một lối thoát. Dầu sao cũng nên mang nó ra thử xem.

- Vậy tôi có thể đi với anh chứ? - Tôi nói.

- Không. Ở lại đây thay mặt tôi, anh được việc hơn. Tôi tiếc là phải đi, bởi vì trận đấu bước vào giai đoạn mà một tín hiệu nào đó có thể gởi đến cho ta trong ngày, mặc dầu chiều hôm qua Wiggins có phần bi quan. Tôi nhờ anh mở tất cả thư từ, điện tín và mọi thứ khác gởi tên tôi và nhờ anh xử lý hộ trong trường hợp ta nhận được tin tức. Tôi có thể trông cậy ở anh chứ?

- Chắc chắn rồi!

- Tôi e rằng anh sẽ không gởi điện tín được cho tôi đâu vì tôi không thề cho anh biết tôi sẽ ở đâu. Tuy nhiên, nếu may mắn, tôi sẽ không đi vắng lâu lắm đâu. Dầu sao, chắc tôi cũng sẽ biết được chút gì đó trước khi trở về.

Vào buổi chiều tầm, tôi vẫn chưa có tin tức gì của Holmes cả. Nhưng đến lúc mở tờ báo Standard, tôi mới thấy rằng vụ án đã có những diễn biến mới. Nhật báo này viết:

"Về tấn thảm kịch Thượng Norwood, chúng tôi có lý do tin rằng nội vụ còn phức tạp và bí ẩn hơn ta nghĩ lúc ban đầu. Một cuộc điều tra sâu sát chứng minh ông Thaddeus Sholto hoàn toàn không thể nào can dự vào vụ việc. Ông đã được thả cùng với bà quản gia Bernstone tối qua. Tuy nhiên, dường như cảnh sát đã tìm ra vết tích những thủ phạm thực sự. Chính ông Athelney Jones, thuộc Scotland Yard, bằng óc sáng suốt và quyết đoán mà ai cũng biết, là người tiến hành điều tra. Người ta chờ đợi những vụ bắt giữ khác trong tương lai gần đây".

- Hay đấy! Tôi nghĩ - Anh bạn Sholto được tự do. Nhưng còn "đầu mối dấu vết mới" như thế nào. Nghe giống như một công thức quy ước được mang ra sử dụng mỗi khi cảnh sát lầm lẫn.

Tôi đặt tờ báo lên bàn vừa lúc tôi nhận thấy một mẩu tin đáng chú ý trong mục quảng cáo rao vặt.

"Người thất lạc:

Tìm ông Mordecai Smith, chủ tàu, và con trai Jim, đã rời khỏi bến của Smith vào khoảng 3 giờ sáng, thứ Ba vừa rồi, trong một chiếc thuyền máy "The Aurora" chạy bằng hơi nước, sơn màu đen với băng đỏ, ống khói đen với một băng trắng. Sẽ tặng 5 đồng cho người nào có thể cung cấp tin tức liên quan đến Mordecai Smith và chiếc đò máy "The Aurora". Xin liên hệ với bà Smith, tại bến đò Smith, hoặc tại nhà số 221B, phố Baker".

Rõ ràng đây là việc làm của Holmes, địa chỉ ở phố Baker đủ để biện giải điều này. Tôi thấy mục rao vặt được thảo ra rất khôn khéo. Vì những kẻ chạy trốn có thể đọc đến mà không thấy gì khác hơn là nỗi lo lắng rất dễ hiểu của một người vợ về sự vắng mặt quá lâu của chồng.

Ngày chờ đợi dài thật. Cứ mỗi lúc có ai gõ cửa, hoặc có tiếng chân ai vang lên ngoài phố, tôi cứ nghĩ Holmes trở về, hoặc có người đem lại tin tức. Tôi thử đọc sách, nhưng ý nghĩ lại cứ bay về cuộc tìm kiếm lạ lùng của chúng tôi, về hai tên cướp chẳng giống nhau chút nào. Có khi nào, tôi thắc mắc tự hỏi, lập luận của bạn tôi chứa đựng một sai lầm to lớn nào không? Anh không thể là nạn nhân một ảo tưởng dai dẳng sao? Đầu óc linh hoạt và tính toán của anh ấy không thể xây dựng nên một giả thiết kỳ quặc trên những tiền đề sai lạc sao? Tôi chưa bao giờ thấy anh lầm lẫn. Tuy nhiên, bộ óc tinh tế nhất đôi khi cũng có thể lầm như thường. Holmes rất có thể là nạn nhân của lối lý luận sắc sảo của chính anh. Phải chăng anh có chiều hướng thích lối giải thích lạ lùng trong khi một cách giải thích dễ dàng lại ở trong tầm nhìn. Mặt khác bản thân tôi đã chứng kiến các sự việc và theo dõi lối diễn dịch của anh. Nhìn lại hàng loạt sự cố liên kết với nhau (một số lớn tự chúng thì tầm thường, song tất cả đều nhắm về một hướng) tôi không thể không nghĩ rằng cứ cho là cách giải thích của Holmes có sai lệch chăng nữa, thì chân lý cũng vẫn khiến ta phải ngạc nhiên.

Đến ba giờ chiều, chuông cửa reo vang. Tôi nghe một giọng nói hách dịch ở phòng ngoài. Thật ngạc nhiên làm sao khi tôi thấy đích thân ông Athelney Jones bước vào! Chà ông ta rất khác với vị giáo sư của lương tri, áp chế và cộc cằn, người đã nắm lấy vụ án với bao nhiêu là tự tin tại Thượng Norwood! Ông đã biểu lộ với tôi một sự ôn hòa thật là bất ngờ. Thiếu điều ông hạ mình xin lỗi tôi.

- Chào ông? Chào ông! Ông ta bắt đầu - Ông Sherlock Holmes chắc là đi vắng!

- Vâng, và tôi cũng không biết anh ấy về vào giờ nào. Chắc ông muốn chờ anh ấy? Nếu thế, mời ông ngồi nghỉ vào ghế bành này và dùng một điếu xì gà.

- Cảm ơn, tôi không đòi hỏi gì hơn - Ông nói và lau trán với chiếc mùi soa rộng màu đỏ.

- Ông dùng một ly whisky với soda hé?

- Vâng, xin cho tôi nửa ly thôi. Mùa này mới thế mà đã rất nóng rồi đấy. Lại còn những lo nghĩ nó dồn dập đến với tôi... Chắc ông cũng biết qua cách giải thích của tôi về vụ Norwood!

- Tôi nhớ là ông đã phát biểu rồi.

- Vâng. Thế mà, bác sỹ ạ, tôi phải duyệt lại. Ông có tin rằng tôi đã bủa kín ông Sholto trong lưới của tôi thì đùng một cái, ông ấy thoát ra được bằng cái lỗ hổng ở giữa. Ông ấy đã dựng được một bằng chứng không chê trách vào đâu được. Từ lúc rời khỏi phòng người anh, ông ấy không lúc nào ở một mình. Vậy không thể nào ông ấy là người trèo lên mái nhà và chui qua cửa sổ trên mái. Thật là một vụ án tối mù mù, tăm tiếng nghề nghiệp của tôi ảnh hưởng vào đấy rất nhiều. Tôi rất mong có người giúp đỡ tôi đôi chút.

- Ai trong chúng ta đôi khi cũng phải cần đến điều đó – Tôi lạnh lùng đáp lại.

- Bạn ông, ông Sherlock Holmes, là một con người tuyệt vời ông ạ! Ông ta nói tiếp bằng giọng thân tình khản đặc - Đó là một người không biết đến thất bại. Ngày còn trẻ, tôi từng thấy ông ấy đảm trách một số lớn vụ án, và tôi chưa thấy có vụ nào mà ông ấy không làm sáng tỏ được. Ông ta dùng những phương pháp thật đặc biệt. Có lẽ hơi vội để phát biểu thành lý thuyết... Nhưng nói chung, ông ấy có thể là một thanh tra cảnh sát đầy hứa hẹn. Tôi chẳng ngại gì mà nói thẳng ra điều đó. Sáng nay ông ấy có gửi cho tôi một bức điện. Theo tôi hiểu, ông ấy nắm được một số bằng chứng về vụ Sholto. Bức điện ấy đây.

Ông lấy bức điện tín trong túi ra đưa cho tôi. Nó được đánh đi từ Poplar, lúc 12 giờ trưa. Bức điện viết: "Đến ngay phố Baker. Đợi tôi nếu tôi không về kịp. Tôi đang theo sát băng Sholto. Ông có thể đến với chúng tôi tối nay nếu muốn tham dự màn chót".

- Tốt quá. Anh ấy phăng ra được đầu dây rồi - Tôi nói.

- A, thế ông ấy cũng lầm lẫn sao? - Jones nói lớn, giọng thỏa mãn thấy rõ - Ngay những bậc tài ba nhất trong chúng ta đôi khi cũng lầm lạc. Cuộc đuổi bắt của ông ta tất nhiên có thể chứng tỏ là vô bổ; nhưng với tư cách một viên chức pháp luật nhiệm vụ của tôi là không để lọt qua một cơ hội nào cả... Tôi nghe có ai ở cửa. Có lẽ là ông ta chăng?

Tiếng chân bước nặng nề, loạng choạng trên cầu thang cùng với tiếng thở phì phò: người khách bước lên một cách khó nhọc. Một đôi lần, bước chân nghe ngập ngừng, sau cùng một người đàn ông xuất hiện ở thềm cửa rồi bước vào. Hình dạng bề ngoài thật phù hợp với tiếng động ông ấy tạo ra: đó là một người đàn ông đứng tuổi, mặc bộ đồ thủy thủ và một chiếc áo vét cũ kỹ cài nút lên tận cổ. Ông đi gù lưng, đầu gối run rẩy, thở khó nhọc rõ ràng vì bệnh hen suyễn. Ông ta tựa vào chiếc gậy bằng gỗ sồi đôi vai rướn lên để cố hít không khí vào phổi. Chiếc khăn quàng che lấy cổ và trên khuôn mặt, tôi chỉ nhận thấy rõ cặp mắt sẫm linh hoạt với đôi chân mày trắng và hàng ria mép dài màu xám. Toàn bộ cho ta cảm giác đó là một sĩ quan hàng hải luống tuổi sống trong cảnh nghèo nàn.

- Nào, ông bạn muốn gì? - Tôi nói.

Ông ta nhìn quanh chầm chậm với sự thận trọng của người già, rồi quyết định cất tiếng:

- Ông Sherlock Holmes có nhà không ạ?

- Không, nhưng tôi thay mặt anh ấy. Nếu ông có gì nhắn gởi cho anh ấy. Có phải là về chiếc đò máy của Mordecai Smith chăng?

- Đúng. Tôi biết nó ở đâu. Tôi cũng biết những người ông ta tìm kiếm ở đâu. Và tôi cũng biết luôn kho báu ở đâu. Tôi biết tất cả mọi chuyện.

- Thế thì xin ông cho tôi rõ đi, tôi sẽ nói lại với anh ấy.

- Tôi chỉ muốn nói với đích thân ông ấy thôi - Ông già nhắc lại giọng bướng bỉnh.

- Thế thì ông phải đợi anh ấy vậy!

- Không, không! Không ai có thể làm tôi phải phí mất cả một ngày. Nếu ông Holmes không có đây thế thì ông Holmes sẽ phải lo liệu lấy một mình! Cả hai người đều trông khó tin cậy. Tôi không có gì để nói hết.

Ông già liền đi về phía cửa, kéo lết đôi chân, nhưng Athelney Jones cản đường lão lại.

- Chờ chút, ông bạn già! - Ông nói - Ông nắm giữ tin tức quan trọng, ông không có quyền bỏ đi. Dầu ông muốn hay không, chúng tôi cũng giữ ông lại đây cho đến lúc bạn chúng tôi trở về.

Lão già chập choạng nhảy bổ tới, nhưng Athelney Jones dùng đôi vai lực lưỡng tì vào cửa, lão già thấy mọi kháng cự đều vô ích.

- Đối xử với thiên hạ kiểu gì mà lạ lùng vậy? - Lão vừa kêu lên, vừa lấy gậy nện xuống nền nhà - Tôi đến đây để gặp một người, cả hai ông tôi chưa từng gặp bao giờ mà lại đối xử với tôi như thế hả?

- Thì cũng chẳng có thiệt thòi gì cho ông đâu! Chúng tôi sẽ đền bù ông về chỗ thời giờ ông mất. Ông ngồi đây đi, trên ghế tràng kỷ này. Ông không phải đợi lâu đâu.

Lão già miễn cưỡng nghe theo, ngồi xuống. Jones và tôi đốt lại điếu xì gà và câu chuyện giữa chúng tôi lại tiếp tục không mảy may bận tâm đến ông già nữa.

- Tôi nghĩ các ông cũng nên mời tôi một điếu xì gà chứ - Giọng Holmes vang lên đột ngột.

Chúng tôi giật nảy mình. Đích thị là Holmes đang ngồi cạnh chúng tôi, mặt lộ vẻ thích thú nhẹ nhàng.

- "Holmes" - Tôi kêu lên - Anh đấy à? Thế còn ông kia đâu rồi?

- Thì lão ấy đây này! - Anh nói và chỉ vào đống tóc bạc. - Toàn bộ lão ấy ở đây này: mớ tóc giả, ria mép, lông mày, tất cả đều còn đây. Tôi cứ nghĩ sự cải trang của tôi cũng tạm được, nhưng không ngờ nó lại đạt một cách chói lọi như vậy.

- A, đồ xỏ lá - Jones thốt lên giọng hớn hở - Ông có thể trở thành diễn viên kịch đấy, mà là diễn viên kịch ngoại hạng nữa là khác. Tiếng ho đúng là tiếng ho nghe trong những căn nhà ổ chuột, và đôi chân lảo đảo ông phô trương đáng giá 10 bảng một tuần đấy. Ít ra, tôi cũng nhận ra được ánh nhìn quen thuộc trong cặp mắt đó. Ông thấy không, ông Holmes, chúng tôi đâu có để ông thoát khỏi tay chúng tôi dễ như thế đâu!

- Tôi đã làm việc suốt cả ngày dưới bộ cải trang này - Holmes vừa nói vừa châm điếu xì gà - Chả là ông biết đấy, nhiều người chung quanh bắt đầu nhận ra tôi, nhất là từ khi anh bạn chúng ta buồn tình cho đăng một vài câu chuyện trong đó tên tôi được nêu lên quá rõ ràng. Ông đã nhận được điện của tôi chứ?

- Vâng, chính nó đưa tôi đến đây.

- Công việc của ông tiến hành tốt chứ?

- Tất cả đều sụp đổ. Tôi đã phải thả hai người tù ra, và chẳng có bằng cớ gì chống hai người còn lại.

- Ông chớ lo. Chúng tôi sẽ giao cho ông tên khác để thay vào. Nhưng với điều kiện ông nhận những chỉ thị của tôi. Tôi xin nhường lại cho ông tất cả công lao về mặt chính quyền, đổi lại ông phải hành động theo lời tôi yêu cầu. Đồng ý chứ?

- Hoàn toàn thôi, miễn ông giúp tôi tìm ra những kẻ phạm tội.

- Được. Tuy nhiên, trước hết tôi muốn một chiếc tàu cảnh sát, tàu máy hơi nước, sẵn sàng dưới bến Westminster vào lúc 7 giờ tối nay.

- Dễ thôi. Lúc nào cũng có sẵn một chiếc quanh đó. Tôi có thể qua phố gọi điện thoại cho chắc.

- Tiếp đó, tôi cần hai người lực lưỡng, dự phòng có gặp kháng cự.

- Trên tàu sẽ có hai, ba người như thế. Còn gì nữa không?

- Khi bắt được bọn gian, ông để lại kho báu cho chúng tôi. Tôi nghĩ bạn tôi hiện có mặt tại đây sẽ vô cùng vui sướng khi trao kho báu lại cho cô gái là người theo pháp luật được hưởng phân nửa. Ta hãy để cô ta là người đầu tiên được mở kho báu ra. Phải thế không Watson?

- Tôi rất vinh dự.

- Thật là một thủ tục không hợp lệ tý nào - Jones vừa nói vừa lắc đầu - Tuy nhiên, bởi mọi cái trong vụ này đều không hợp lệ... Tôi nghĩ ta chỉ cần nhắm mắt làm ngơ là được. Nhưng sau đó kho báu phải được trao lại cho chính quyền cho đến lúc kết thúc cuộc điều tra chính thức.

- Tất nhiên. Còn gì bình thường hơn nữa? Còn một điểm: tôi muốn chính Johnathan Small cho tôi một số chi tiết. Ông biết tôi muốn tiến hành cuộc điều tra đến tận cùng và làm sáng tỏ những góc cạnh nhỏ nhặt nhất của một vụ án. Ông có gì phản đối nếu gặp người ấy bán chính thức không? Cuộc hội kiến này có thể là tại đây hoặc ở nơi khác, bởi lẽ người này sẽ được canh giữ cẩn thận.

- Vâng, nói thật thì ông làm chủ tình hình. Tôi không có một bằng chứng nào về sự hiện hữu của tên Johnathan Small đó cả. Tuy nhiên tôi vẫn chưa thấy rằng bằng cách nào tôi có thể từ chối ông cuộc diện kiến ấy nếu ông bắt được y.

- Thế là chúng ta đều nhất trí về mấy vấn đề ấy chứ?

- Hoàn toàn. Còn gì nữa không?

- Vâng, còn, nhưng chỉ là để mời ông dùng bữa tối với chúng tôi. Trong nửa tiếng đồng hồ nữa, bữa ăn sẽ sẵn sàng. Tôi có sò, một cặp gà lôi và một ít rượu chát trắng hảo hạng. Watson à, anh chưa bao giờ biết tài nội trợ của tôi đâu!


 

Chương X. Hết đời tên dân đảo

Bữa ăn thật vui vẻ. Khi nào anh muốn, Holmes là một tay nói chuyện tài tình; tối hôm ấy, anh muốn như thế. Dường như anh ở trong tình trạng phấn chấn hứng khởi vả tỏ ra rất hoạt bát. Chuyển nhanh từ chủ đề này sang chủ đề khác, những vở kịch thời Trung cổ, những cây đàn violone của Stradivarius, Phật giáo tại Srilanca 1, tàu chiến trong tương lai, anh thảo luận mỗi đề tài này tưởng như đã từng nghiên cứu kỹ lưỡng. Tính tình vui vẻ lúc ấy hoàn toàn khác hẳn vẻ thiểu não hai ngày trước. Athelney Jones thì tỏ ra lịch thiệp trong những giờ giải lao ấy và tham dự buổi ăn tối rất vui vẻ. Phần tôi, tôi thấy nhẹ nhõm khi nghĩ rằng chúng tôi đã đến gần chỗ kết thúc vụ án và cũng để mình xuôi theo niềm vui dễ lây của Holmes.

Trong suốt bữa ăn, không một ai trong chúng tôi đề cập đến thảm kịch đã kết hợp chúng tôi lại lúc ấy. Khi bàn ăn được dọn dẹp, Holmes liếc nhìn đồng hồ và rót 3 ly rượu.

- Một tuần rượu để chúc chuyến đi nho nhỏ của chúng ta thành công! - Anh ra lệnh - Và bây giờ đã đến lúc lên đường. Watson, anh có súng ngắn không?

- Tôi có khẩu súng cũ trong bàn giấy.

- Anh nên mang nó theo. Phải dự kiến mọi tình huống. Tôi thoáng thấy xe đợi ở cửa. Tôi đã gọi hẹn lúc 6 giờ rưỡi.

Khoảng sau 7 giờ, chúng tôi đến bến Westminster. Bằng con mắt lành nghề, Holmes xem xét chiếc đò máy đang đợi chúng tôi.

- Có dấu hiệu gì cho biết nó thuộc cảnh sát?

- Vâng, có. Có ngọn đèn xanh bên hông.

- Thế thì phải gỡ nó ra.

Sau khi đã cải tiến chút đỉnh như thế, chúng tôi ngồi vào tàu và người ta nhổ neo. Jones, Holmes và tôi ngồi phía sau. Một người đứng ở đầu lái, một người đứng máy và hai viên thanh tra cảnh sát vạm vỡ ở phía trước.

- Ta đi đâu đây - Jones hỏi.

- Đến Tower 2. Nói họ ngừng trước Ụ tàu Jacobson.

Rõ ràng chiếc tàu của chúng tôi chạy rất nhanh. Chúng tôi qua mặt từng đoàn xà lan chất đầy hàng, nhanh tưởng như những đoàn đang bỏ neo. Holmes nở một nụ cười thỏa mãn khi thấy tàu chúng tôi đuổi kịp một chiếc tàu máy khác và để nó lại phía sau.

- Ta phải có khả năng đuổi kịp bất cứ ai trên đoạn sông này - Anh nói.

- Có thể là hơi nói ngoa nhưng không có nhiều đò máy có khả năng bỏ rơi chúng ta đâu.

- Ta phải đuổi chân chiếc "The Aurora" vốn nổi tiếng phóng nhanh như giống hải âu. Tôi sẽ giải thích bằng cách nào tôi đã tìm thấy chiếc "The Aurora", Watson. Anh còn nhớ tôi bực mình hết sức vì bị cản trở bởi một việc khó khăn cỏn con chứ?

- Có.

- Thế này nhé. Lúc vùi đầu vào việc phân tích hóa chất, trí óc tôi được hoàn toàn thanh thản. Một trong những chính khách lớn nhất của ta có nói cách nghỉ ngơi tốt nhất là thay đổi công việc làm. Ấy thế mà đúng đấy! Khi tôi thành công việc hòa tan hydrocarbon, một công trình tôi nghiên cứu từ trước, tôi quay về vấn đề Sholto và một lần nữa duyệt xét lại toàn bộ vấn đề. Đám trẻ con của tôi lục soát không kết quả con sông - ngược cũng như xuôi giòng. Chiếc đò máy không nằm tại một bến đò nào mà cũng không trở về bến của nó. Bị đánh đắm để xóa mọi dấu vết là điều khó có thể xảy ra. Tuy nhiên tôi vẫn giữ lại giả thuyết này trong đầu trường hợp cần đến nó. Tôi biết cái anh chàng Small kia là một người khá mưu mô xảo quyệt nhưng tôi không tin hắn có đủ tinh vi. Sau đó, tôi nghĩ đến việc là hắn chắc đã ở tại London một thời gian, bằng chứng là hắn kiểm soát chặt chẽ khu biệt trang Pondicherry. Như vậy hắn rất khó lòng mà bỏ đi tức khắc được. Hắn cần một khoảng thời gian nào đó, dầu chỉ là một ngày để thanh toán công việc. Ít ra những điều này cũng có thể xảy ra.

- Tôi lại thấy có vẻ khá độc đoán - Tôi nói - Điều có thể xảy ra hơn là hắn đã thu xếp mọi sự trước khi ra tay chứ.

- Không, tôi không nghĩ như vậy. Hang ổ của hắn là một nơi trú ẩn quý báu quá nên hắn không thể nghĩ đến việc rời bỏ nơi đó trước khi chắc chắn có thể tìm ra một nơi khác. Rồi lại còn mặt này nữa của vấn đề: Jonathan chắc phải nghĩ đến hình dáng khác thường khó lòng che mắt của tên tòng phạm, dù có cho y ăn mặc cách nào chăng nữa cũng có thể gợi trí tò mò và còn có thể khiến một số người liên hệ đến tấn thảm kịch ở Norwood nữa. Hắn đủ thông minh để nghĩ đến điều đó. Bọn chúng rời khỏi nhà vào ban đêm và Small phải trở về trước rạng sáng. Thế mà khi chúng đến nơi chiếc đò đậu thì đã quá 3 giờ sáng; còn một tiếng đồng hồ nữa là ngày sẽ tỏ, thiên hạ bắt đầu đi lại... Tôi kết luận bằng lối suy diễn là chúng không đi xa lắm đâu. Chúng trả tiền hậu hĩ cho Smith để ông này kín miệng và giữ chiếc đò máy sẵn sàng cho cuộc đào tẩu sau cùng; và chúng hấp tấp trở về nhà cùng với kho báu. Hai, ba ngày sau, sau khi xem xét kỹ báo chí trình bày sự việc như thế nào, và đã kiểm tra xem chúng có bị nghi ngờ gì không, chúng sẽ ra đi bằng đò máy, nhờ bóng đêm che chở, về chiếc tàu nào đó thả neo tại Gravesend hoặc Down. Chắc chắn bọn chúng đã lấy vé đi Mỹ hoặc các xứ thuộc địa.

-Thế còn chiếc đò máy? Chúng đâu có thể mang theo!

- Đồng ý! Thế là tôi nhất quyết chiếc đò máy không ở đâu xa dầu tìm không thấy. Tôi tự đặt vào địa vị Small và nhìn vấn đề theo góc cạnh của chính hắn. Có lẽ hắn cũng ý thức mối hiểm nguy nếu đưa đò về bến chính hoặc giữ nó lại tại một bến nào đó, nếu cảnh sát phăng ra dấu vết của hắn. Thế thì làm sao vừa che giấu chiếc tàu đồng thời giữ nó trong tầm tay sẵn sàng để sử dụng. Tôi sẽ xử trí ra sao ở vào địa vị của hắn và trong những hoàn cảnh tương tự? Tôi tìm kiếm và chỉ thấy có một cách duy nhất là giao chiếc tàu cho một xưởng đóng tàu hoặc sửa chữa, với lời dặn thay đổi đôi chút. Như thế là chiếc tàu nằm trong một hãng nào đó, và được che giấu kỹ. Tuy nhiên, trong vài tiếng đồng hồ nữa nó lại thuộc quyền sử dụng của tôi.

- Nghe ra khá đơn giản đấy.

- Ấy chính những điều rất đơn giản mới có nhiều cơ hội nhất để qua mắt thế gian. Tôi quyết định mang suy nghĩ này ra ứng dụng thử xem. Mặc vào người bộ áo quần thủy thủ vô hại này, tôi liền đi điều tra trong tất cả các xưởng xuôi sông, không kết quả trong 15 xưởng. Nhưng đến xưởng thứ 16, xưởng của Jacobson, tôi được biết chiếc "The Aurora" được giao cho họ 2 ngày trước đó do một người đi chân gỗ than phiền về bánh lái tàu. "Cái bánh lái ấy chẳng có sao cả". Viên đốc công bảo tôi thế - "Kìa, chiếc đò máy ấy kia kìa, chiếc có những vạch đỏ".

Vừa lúc ấy, ai xuất hiện? Thì chính Mordecai Smith, người chủ mất tích. Ông ta say bí tỷ. Dĩ nhiên tôi không thể nhận ra nếu ông ta đừng đem tên mình và tên chiếc tàu ra mà gào lên đến vỡ họng: "Tôi cần nó đúng 8 giờ, anh nghe rõ chứ? Tôi có hai vị không chờ đợi được đâu đấy".

- Bọn chúng chắc đã chu cấp rộng rãi cho Smith. Y thừa thãi tiền và phân phát những đồng shilling thoải mái cho thợ thuyền. Tôi theo y bén gót trong một thời gian, nhưng y lại biến mất trong một quán rượu. Thế là tôi trở về xưởng và trên đường gặp một chú trinh sát của tôi, tôi đặt nó canh chừng cạnh chiếc đò máy. Tôi bảo nó đứng ngay cạnh bờ sông và vẫy khăn tay khi thấy chúng chạy. Bố trí như vậy quả là điều lạ lùng nếu chúng tôi không tóm gọn được cả bọn và kho báu.

- Dầu có phải đúng là bọn ấy hay không chăng nữa, thì ông cũng đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng - Jones nói – Nhưng nếu tôi đảm trách vụ này, tôi sẽ lập một vành đai cảnh sát quanh ụ tàu của Jacobson và bắt chúng ngay lúc chúng trở về.

- Nghĩa là chẳng bao giờ. Vì Small là một tay khá quỷ quyệt. Hắn sẽ cho người thám thính, và nếu có động tĩnh gì là hắn sẽ lẩn trốn trong một tuần lễ.

- Nhưng anh có thể bám gót Mordecai Smith và từ đó phát hiện ra nơi ẩn nấp của chúng - Tôi biện bác lại.

- Nếu thế, tôi sẽ mất cả một ngày. Tôi tin rằng chẳng có lấy một phần trăm may mắn để Smith biết được nơi ẩn nấp của chúng. Tại sao y lại đi thắc mắc này nọ trong khi y được trả công rất hậu và nhận thả cửa? Chúng sẽ truyền đến y những chỉ thị. Không anh ạ, tôi đã nghĩ kỹ đủ các phương cách hành động và cách này là tốt nhất.

Trong lúc trao đổi, chúng tôi đã vượt qua một loạt những cây cầu bắc qua sông Thames. Lúc chúng tôi vào đến trung tâm thành phố, những tia nắng cuối cùng nhuộm vàng cây thập tự trên nóc nhà thờ St. Paul. Hoàng hôn trải rộng trước khi chúng tôi đến Tháp London.

- Đây là ụ tàu của Jacobson - Holmes vừa nói vừa chỉ vào đám lố nhố chằng chịt những cột buồm dây thừng bên phía Surrey - Ta hãy chạy lên xuống dọc sông với tốc độ giảm. Ta chạy tuần tra nấp theo sau đoàn xà lan kia. Anh lấy cặp ống nhòm trong túi ra và quan sát bờ bên kia một hồi.

- Tôi trông thấy chú trinh sát ở vị trí rồi - Anh tiếp - Nhưng nó không vẫy mù-soa.

- Hay chúng ta đi xuống dọc sông một chút rồi đợi chúng tại đó - Jones vồn vã đề nghị.

Giờ thì chúng tôi đều nôn nóng; ngay cả mấy cảnh sát viên và thợ máy là những người chỉ có một ý niệm rất mơ hồ về những gì đang chờ đợi chúng tôi.

- Ta không được quyền phạm một sai sót nào, dầu nhỏ nhất - Holmes đáp - Rất có thể là chúng xuôi sông, dĩ nhiên, nhưng chẳng có gì là chắc cả. Từ vị trí chúng ta có thể kiểm soát lối ra vào các xưởng, ngược lại chúng khó lòng nhận ra chúng ta. Đêm nay trời trong sáng và ta sẽ có đủ ánh sáng cần thiết. Anh có thấy đám người chen chúc vội vã ở chân cột đèn đằng kia không?

- Họ rời xưởng. Đã hết giờ làm việc.

- Trông họ thật gớm ghiếc nếu cứ nghĩ người nào cũng ẩn giấu một tia nhỏ vô luận nào đó trong đầu. Nhưng, ta lại không được quyền nghĩ thế: ta không thể phát biểu cái "có lẽ" một cách võ đoán được. Con người là một bí hiểm đến lạ lùng.

- Có ai đó nói rằng con người là một con thú mang xác người - Tôi bảo anh ấy.

- Về điểm này, Winwood Reade thật tuyệt. Ông ấy nhận xét rằng con người nếu tách riêng ra là một bài toán nát óc không giải nổi, nhưng đứng giữa đám đông, nó lại biến thành chính xác có tính toán học. Chẳng hạn, anh không thể tiên đoán kẻ này kẻ nọ sẽ làm gì, nhưng anh có thể dự kiến một nhóm người sẽ cư xử ra sao. Cá nhân thì thay đổi, song trung bình các cá nhân lại bất biến. Nhà thống kê học nói thế đấy. Ờ mà kìa, chẳng phải tôi vừa trông thấy chiếc khăn tay đó sao? Kia kìa: có cái gì trăng trắng đang động đậy.

- Đúng, chú trinh sát của anh đó - Tôi kêu lớn - tôi thấy nó rất rõ.

- Và kìa, chiếc "The Aurora". Nó phóng nhanh như quỷ sứ. Ê thợ máy, mở hết tốc lực nhanh đi nào. Hướng về chiếc đò máy có ánh đèn màu vàng kia. Trời đất? Thật hết chịu nổi nếu nó nhanh hơn ta.

Nó len lỏi giữa lối ra vào xưởng, lách mình qua giữa hai, ba chiếc tàu nhỏ hơn. Nó đã đạt lên tốc độ tối đa, hay gần như thế, trước khi có thể trông thấy nó. Xả hết hơi, giờ nó xuôi sông nép theo khá gần bờ, Jones nhìn theo nó, lắc đầu.

- Nó chạy nhanh quá - Ông nói - Tôi e rằng ta không bắt kịp nó đâu.

- Phải đuổi kịp nó chứ? - Holmes kêu lớn - Cho đầy nước vào nồi súp de đi, thợ máy! Hãy bám theo chúng, phải đạt năng suất tối đa vào! Phải đuổi bắt kịp chúng nó, dầu có phải đốt cháy tàu ta!

Đến lượt chúng tôi bắt đầu gia tăng tốc độ. Nồi súp-de gầm rít, mấy máy cực mạnh thở phì phì và rung lên như con tim kim khí khổng lồ. Mũi tàu sắc nhọn rẽ nước ném ra hai bên hai lớp sóng gào thét. Cứ mỗi nhịp máy nổ, con tàu lái nhảy chồm lên rung chuyển như con vật sống động. Phía trước, ngọn đèn lồng màu vàng quét một tia sáng dài lung linh. Một vệt tối trên sóng nước chỉ rõ vị trí của chiếc "The Aurora". Bọt trắng sôi sục phía sau nó cho biết tốc độ điên cuồng của nó. Chúng tôi đâm bổ tới trước nhanh hơn. Chúng tôi qua mặt đoàn xà lan, tàu kéo, tàu buôn, lướt nhẹ qua chiếc này, bọc vòng chiếc kia. Từ trong bóng tối vọt lên những tiếng la hét gọi réo theo chúng tôi.

- Đốt lửa lò thêm nữa các bạn, đốt thêm lên đi – Holmes hét lớn, nhìn vào buồng máy bên dưới. Nồi súp-de đỏ rực chiếu sóng lên khuôn mặt nóng nảy của anh - Nạp hết hơi nước vào!

- Tôi nghĩ ta đã bắt kịp nó tí đỉnh rồi đó - Jones nói, mắt không rời chiếc "The Aurora".

- Chắc thế rồi - Tôi nói - Trong ít phút nữa ta bắt kịp nó thôi.

Đúng vào lúc đó, một chiếc tàu kéo ba chiếc xà lan xen vào giữa chúng tôi, như có một vị thần tai ác nào cố tình đặt nó vào đấy. Chúng tôi chỉ có thể tránh khỏi sự va chạm bằng cách kéo mạnh hết cỡ chiếc bánh lái. Thời gian vòng qua đoàn tàu và bẻ lái hướng về những kẻ chạy trốn đủ cho chiếc "The Aurora" lấn tới thêm 200 yard. Tuy nhiên nó vẫn còn trong tầm nhìn.

Ánh hoàng hôn mờ đục nhường chỗ cho ánh sao soi sáng trên bầu trời đêm, sức mạnh khổng lồ ném chúng tôi về phía trước khiến vỏ tàu mỏng nhẹ của chúng tôi rung lên và nghiến rít. Chúng tôi chạy băng qua vực, vượt qua khu bến tàu Tây Ấn, chạy xuống dọc theo khúc sông Deptford rồi quay mũi lên sau khi vòng qua Isle of Dogs. Jones chụp được chiếc "The Aurora" trong chụm tia sáng của chiếc đèn pha; chúng tôi trông thấy rõ bóng người trên boong. Một người ngồi phía đuôi tàu, ôm giữ hai chân một vệt đen và cúi mình lên đó. Nằm cạnh hắn là một khối đen mờ trông giống như con chó giống miền Đất Mới. Cậu bé Smith giữ cần lái trong lúc cha nó lưng trần, bóng, nổi rõ trước lò lửa đỏ rực, tiếp than từng xẻng lớn theo một nhịp độ khủng khiếp. Có lẽ thoạt đầu bọn chúng chưa rõ ý định của chúng tôi, nhưng đến lúc thấy chúng tôi bắt chước chúng theo từng khúc quanh, từng lối ngoằn ngoèo thì chúng không còn ngờ vực gì nữa. Đến Greenwich chúng tôi cách sau tàu chúng độ 300 bộ 3. Đến Blackwall, chỉ còn cách 250 bộ. Trong cuộc đời sôi nổi của tôi, tôi đã săn bắn nhiều thú tại nhiều nước, nhưng môn thể thao đó chưa bao giờ tạo cho tôi cái kích động man rợ trong cuộc săn đuổi người giữa dòng sông Thames này. Cứ đều đặn, từng yard, từng yard, chúng tôi có thể nghe rõ tiếng máy tàu thở hổn hển và đập ầm ầm. Người trên boong vẫn ngồi xổm, đôi tay cử động tưởng như đang bận vào việc gì đó. Thỉnh thoảng hắn lại lấy mắt đo khoảng cách giữa chúng tôi đang giảm xuống một cách khắc nghiệt. Jones gọi chúng. Chúng tôi chỉ còn cách nhau bốn thân tàu. Hai chiếc vẫn chạy với một tốc độ kinh khủng.

Trước mặt chúng tôi, dòng sông trải rộng mênh mông, bên này bờ là vùng Barking và bên kia là những đầm lầy Plumstead hoang vắng. Nghe chúng tôi gọi, người trên boong nhảy nhổm dậy, đưa hai nắm tay lên và chửi thề với giọng khàn đặc. Hắn có tầm vóc rất vạm vỡ. Lúc đứng thẳng đối diện với chúng tôi, hai chân soạn ra để dữ thăng bằng, tôi có thể thấy từ vế trở xuống chi là cái chân gỗ. Nghe tiếng la hét giận dữ của hắn, cái khối đen ngòm bên cạnh hắn bắt đầu cử động. Khối đen ấy biến thành một con người nhỏ da đen, một con người bé nhỏ mà tôi chưa từng thấy. Nó có cái đầu dị dạng và một mớ tóc rối bời. Holmes đã rút khẩu súng ngắn của anh ra khi trông thấy sinh vật quái dị ấy, và tôi bắt chước theo. Gã man di quấn quanh mình một thứ áo choàng màu sẫm hay cái mền gì đó, chỉ để hở cái mặt, nhưng cái mặt ấy đủ khiến ta không ngủ được. Đường nét trên mặt hằn sâu tính hung bạo súc vật. Cặp mắt ti hí long lanh rực lên một thứ ánh sáng tối tăm. Đôi môi méo xệch thành cái nhếch mép ghê tởm. Răng hắn nghiến vào nhau, đánh vào nhau lập cập khi thấy chúng tôi với vẻ giận dữ thú vật.

- Cứ nổ súng nếu nó đưa tay lên - Holmes bảo khẽ.

Lúc này chúng tôi cách nhau chưa được một thân tàu và gần bắt được con mồi. Bây giờ tôi vẫn còn thấy rõ như in hai người đứng trong ánh đáng ngọn đèn chúng tôi: tên da trắng chân dang rộng, gào thét những câu chửi rủa và tên lùn dị tướng với bộ mặt gớm ghiếc, hàm răng vàng khè rắn chắc như muốn ngoạm lấy chúng tôi.

Thật may là chúng tôi trông thấy nó rõ ràng đến thế. Vì ngay dưới mắt chúng tôi, nó rút từ dưới mền ra một khúc gỗ ngắn tròn, trông giống cây thước kẻ học trò và đưa lên miệng. Hai khẩu súng ngắn của chúng tôi cùng nổ một lúc. Nó quay người, dang hai tay lên trời rồi ngã xuống về một bên, rơi xuống dòng nước, kèm theo tiếng nấc nghẹn. Tôi thoáng thấy cặp mắt đầy đe dọa giữa lớp sóng bạc. Nhưng cùng lúc đó, tên chân gỗ nhoài người về bánh lái và bẻ hết cỡ. Chiếc đò máy xoay mình chạy thẳng về phía bờ nam, vừa lúc chúng tôi qua mặt nó, chỉ nhích qua vài feet là va vào nó. Một lúc sau, chúng tôi đổi hướng chạy, nhưng chúng đã gần đến bên kia bờ. Đó là một vùng đất hoang vu, tiêu điều. Mảnh trăng chiếu ngời trên vùng đất rộng, đầm lầy, đầy ao hồ nước đọng và loài cây cỏ úng thối. Sau một tiếng va mạnh, chiếc đò máy mắc cạn lên bờ sình lầy, mũi tàu dốc ngược lên, đuôi chìm xuống nước. Tên tôi phạm chạy trốn nhảy ra khỏi tàu, nhưng cái chân gỗ lún sâu trong đất nhão. Hắn vùng vây, vặn mình đủ cách: vô ích! Hắn chẳng nhích lên hoặc lùi xuống được lấy một bước. Gào thét trong cơn giận dữ bất lực, hắn dùng cái chân kia điên cuồng đập vào bùn. Nhưng những cố gắng chỉ làm cho chiếc chân gỗ lún sâu thêm. Khi đò máy chúng tôi đỗ ngay sát hắn ta, hắn bị neo chặt trong bùn đến nỗi chúng tôi phải buộc một vòng dây quanh ngực mới kéo được hắn lên về phía chúng tôi y như một con cá. Hai cha con Smith ngồi trên đò, nét mặt cau có, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước lên tàu chúng tôi khi Jones ra lệnh. Rồi lại phải kéo chiếc "The Aurora" theo chúng tôi.

Trên boong tàu là một chiếc hộp sắt chế tạo tại Ấn Độ. Đó dĩ nhiên là cái hộp đựng cái kho báu đã gây tang tóc cho Sholto. Nó rất nặng và chúng tôi phải chở nó rất cẩn thận trong khoang tàu chúng tôi. Ổ khóa không có chìa. Chạy chầm chậm ngược dòng sông, chúng tôi quét đèn chiếu chung quanh nhưng chẳng thấy dấu vết con quái vật bé tí. Đâu đó dưới đáy sông Thames, trong sình lầy, yên nghỉ nắm xương của gã du khách lạ lùng đó.

- Hãy nhìn vào đây mà xem này! Holmes vừa nói vừa chỉ vào cửa buồng hầm tàu - Thật vừa đúng lúc ta nhanh tay với hai khẩu súng ngắn.

Thật vậy, ngay phía sau chỗ chúng tôi đứng lúc nãy có ghim một mũi tên giết người mà ta đã biết quá rõ. Chắc nó đã bay đến giữa chúng tôi vừa lúc chúng tôi nổ súng. Holmes, theo cung cách điềm tĩnh của anh, chỉ mỉm cười nhún vai. Riêng phần tôi thú thật là tôi vẫn còn xúc động nghĩ đến cái chết khủng khiếp mà chúng tôi đã thoát khỏi trong chân tơ kẽ tóc đêm ấy.

--------------------------------

Chú thích:

1         Nguyên văn: Ceylon.

2         Tower of London: Tháp London, xây dựng vào thế kỷ XI, dùng làm cung điện và nơi giam tù chính trị.

3         Nguyên văn: pace, khoảng cách ước chừng một bước chân.

➖➖➖

 

 

Arthur Conan Doyle

The Sign Of The Four

Chapter IX. A Break in the Chain

It was late in the afternoon before I woke, strengthened and refreshed. Sherlock Holmes still sat exactly as I had left him, save that he had laid aside his violin and was deep in a book. He looked across at me, as I stirred, and I noticed that his face was dark and troubled.

"You have slept soundly," he said. "I feared that our talk would wake you."

"I heard nothing," I answered. "Have you had fresh news, then?"

"Unfortunately, no. I confess that I am surprised and disappointed. I expected something definite by this time. Wiggins has just been up to report. He says that no trace can be found of the launch. It is a provoking check, for every hour is of importance."

"Can I do anything? I am perfectly fresh now, and quite ready for another night's outing."

"No, we can do nothing. We can only wait. If we go ourselves, the message might come in our absence, and delay be caused. You can do what you will, but I must remain on guard."

"Then I shall run over to Camberwell and call upon Mrs. Cecil Forrester. She asked me to, yesterday."

"On Mrs. Cecil Forrester?" asked Holmes, with the twinkle of a smile in his eyes.

"Well, of course Miss Morstan too. They were anxious to hear what happened."

"I would not tell them too much," said Holmes. "Women are never to be entirely trusted,—not the best of them."

I did not pause to argue over this atrocious sentiment. "I shall be back in an hour or two," I remarked.

"All right! Good luck! But, I say, if you are crossing the river you may as well return Toby, for I don't think it is at all likely that we shall have any use for him now."

I took our mongrel accordingly, and left him, together with a half-sovereign, at the old naturalist's in Pinchin Lane. At Camberwell I found Miss Morstan a little weary after her night's adventures, but very eager to hear the news. Mrs. Forrester, too, was full of curiosity. I told them all that we had done, suppressing, however, the more dreadful parts of the tragedy. Thus, although I spoke of Mr. Sholto's death, I said nothing of the exact manner and method of it. With all my omissions, however, there was enough to startle and amaze them.

"It is a romance!" cried Mrs. Forrester. "An injured lady, half a million in treasure, a black cannibal, and a wooden-legged ruffian. They take the place of the conventional dragon or wicked earl."

"And two knight-errants to the rescue," added Miss Morstan, with a bright glance at me.

"Why, Mary, your fortune depends upon the issue of this search. I don't think that you are nearly excited enough. Just imagine what it must be to be so rich, and to have the world at your feet!"

It sent a little thrill of joy to my heart to notice that she showed no sign of elation at the prospect. On the contrary, she gave a toss of her proud head, as though the matter were one in which she took small interest.

"It is for Mr. Thaddeus Sholto that I am anxious," she said. "Nothing else is of any consequence; but I think that he has behaved most kindly and honorably throughout. It is our duty to clear him of this dreadful and unfounded charge."

It was evening before I left Camberwell, and quite dark by the time I reached home. My companion's book and pipe lay by his chair, but he had disappeared. I looked about in the hope of seeing a note, but there was none.

"I suppose that Mr. Sherlock Holmes has gone out," I said to Mrs. Hudson as she came up to lower the blinds.

"No, sir. He has gone to his room, sir. Do you know, sir," sinking her voice into an impressive whisper, "I am afraid for his health?"

"Why so, Mrs. Hudson?"

"Well, he's that strange, sir. After you was gone he walked and he walked, up and down, and up and down, until I was weary of the sound of his footstep. Then I heard him talking to himself and muttering, and every time the bell rang out he came on the stairhead, with 'What is that, Mrs. Hudson?' And now he has slammed off to his room, but I can hear him walking away the same as ever. I hope he's not going to be ill, sir. I ventured to say something to him about cooling medicine, but he turned on me, sir, with such a look that I don't know how ever I got out of the room."

"I don't think that you have any cause to be uneasy, Mrs. Hudson," I answered. "I have seen him like this before. He has some small matter upon his mind which makes him restless." I tried to speak lightly to our worthy landlady, but I was myself somewhat uneasy when through the long night I still from time to time heard the dull sound of his tread, and knew how his keen spirit was chafing against this involuntary inaction.

At breakfast-time he looked worn and haggard, with a little fleck of feverish color upon either cheek.

"You are knocking yourself up, old man," I remarked. "I heard you marching about in the night."

"No, I could not sleep," he answered. "This infernal problem is consuming me. It is too much to be balked by so petty an obstacle, when all else had been overcome. I know the men, the launch, everything; and yet I can get no news. I have set other agencies at work, and used every means at my disposal. The whole river has been searched on either side, but there is no news, nor has Mrs. Smith heard of her husband. I shall come to the conclusion soon that they have scuttled the craft. But there are objections to that."

"Or that Mrs. Smith has put us on a wrong scent."

"No, I think that may be dismissed. I had inquiries made, and there is a launch of that description."

"Could it have gone up the river?"

"I have considered that possibility too, and there is a search-party who will work up as far as Richmond. If no news comes today, I shall start off myself to-morrow, and go for the men rather than the boat. But surely, surely, we shall hear something."

We did not, however. Not a word came to us either from Wiggins or from the other agencies. There were articles in most of the papers upon the Norwood tragedy. They all appeared to be rather hostile to the unfortunate Thaddeus Sholto. No fresh details were to be found, however, in any of them, save that an inquest was to be held upon the following day. I walked over to Camberwell in the evening to report our ill success to the ladies, and on my return I found Holmes dejected and somewhat morose. He would hardly reply to my questions, and busied himself all evening in an abstruse chemical analysis which involved much heating of retorts and distilling of vapors, ending at last in a smell which fairly drove me out of the apartment. Up to the small hours of the morning I could hear the clinking of his test-tubes which told me that he was still engaged in his malodorous experiment.

In the early dawn I woke with a start, and was surprised to find him standing by my bedside, clad in a rude sailor dress with a pea-jacket, and a coarse red scarf round his neck.

"I am off down the river, Watson," said he. "I have been turning it over in my mind, and I can see only one way out of it. It is worth trying, at all events."

"Surely I can come with you, then?" said I.

"No; you can be much more useful if you will remain here as my representative. I am loath to go, for it is quite on the cards that some message may come during the day, though Wiggins was despondent about it last night. I want you to open all notes and telegrams, and to act on your own judgment if any news should come. Can I rely upon you?"

"Most certainly."

"I am afraid that you will not be able to wire to me, for I can hardly tell yet where I may find myself. If I am in luck, however, I may not be gone so very long. I shall have news of some sort or other before I get back."

I had heard nothing of him by breakfast-time. On opening the Standard, however, I found that there was a fresh allusion to the business. "With reference to the Upper Norwood tragedy," it remarked, "we have reason to believe that the matter promises to be even more complex and mysterious than was originally supposed. Fresh evidence has shown that it is quite impossible that Mr. Thaddeus Sholto could have been in any way concerned in the matter. He and the housekeeper, Mrs. Bernstone, were both released yesterday evening. It is believed, however, that the police have a clue as to the real culprits, and that it is being prosecuted by Mr. Athelney Jones, of Scotland Yard, with all his well-known energy and sagacity. Further arrests may be expected at any moment."

"That is satisfactory so far as it goes," thought I. "Friend Sholto is safe, at any rate. I wonder what the fresh clue may be; though it seems to be a stereotyped form whenever the police have made a blunder."

I tossed the paper down upon the table, but at that moment my eye caught an advertisement in the agony column. It ran in this way:

"Lost.—Whereas Mordecai Smith, boatman, and his son, Jim, left Smith's Wharf at or about three o'clock last Tuesday morning in the steam launch Aurora, black with two red stripes, funnel black with a white band, the sum of five pounds will be paid to any one who can give information to Mrs. Smith, at Smith's Wharf, or at 221b Baker Street, as to the whereabouts of the said Mordecai Smith and the launch Aurora."

This was clearly Holmes's doing. The Baker Street address was enough to prove that. It struck me as rather ingenious, because it might be read by the fugitives without their seeing in it more than the natural anxiety of a wife for her missing husband.

It was a long day. Every time that a knock came to the door, or a sharp step passed in the street, I imagined that it was either Holmes returning or an answer to his advertisement. I tried to read, but my thoughts would wander off to our strange quest and to the ill-assorted and villainous pair whom we were pursuing. Could there be, I wondered, some radical flaw in my companion's reasoning. Might he be suffering from some huge self-deception? Was it not possible that his nimble and speculative mind had built up this wild theory upon faulty premises? I had never known him to be wrong; and yet the keenest reasoner may occasionally be deceived. He was likely, I thought, to fall into error through the over-refinement of his logic,—his preference for a subtle and bizarre explanation when a plainer and more commonplace one lay ready to his hand. Yet, on the other hand, I had myself seen the evidence, and I had heard the reasons for his deductions. When I looked back on the long chain of curious circumstances, many of them trivial in themselves, but all tending in the same direction, I could not disguise from myself that even if Holmes's explanation were incorrect the true theory must be equally outre and startling.

At three o'clock in the afternoon there was a loud peal at the bell, an authoritative voice in the hall, and, to my surprise, no less a person than Mr. Athelney Jones was shown up to me. Very different was he, however, from the brusque and masterful professor of common sense who had taken over the case so confidently at Upper Norwood. His expression was downcast, and his bearing meek and even apologetic.

"Good-day, sir; good-day," said he. "Mr. Sherlock Holmes is out, I understand."

"Yes, and I cannot be sure when he will be back. But perhaps you would care to wait. Take that chair and try one of these cigars."

"Thank you; I don't mind if I do," said he, mopping his face with a red bandanna handkerchief.

"And a whiskey-and-soda?"

"Well, half a glass. It is very hot for the time of year; and I have had a good deal to worry and try me. You know my theory about this Norwood case?"

"I remember that you expressed one."

"Well, I have been obliged to reconsider it. I had my net drawn tightly round Mr. Sholto, sir, when pop he went through a hole in the middle of it. He was able to prove an alibi which could not be shaken. From the time that he left his brother's room he was never out of sight of some one or other. So it could not be he who climbed over roofs and through trap-doors. It's a very dark case, and my professional credit is at stake. I should be very glad of a little assistance."

"We all need help sometimes," said I.

"Your friend Mr. Sherlock Holmes is a wonderful man, sir," said he, in a husky and confidential voice. "He's a man who is not to be beat. I have known that young man go into a good many cases, but I never saw the case yet that he could not throw a light upon. He is irregular in his methods, and a little quick perhaps in jumping at theories, but, on the whole, I think he would have made a most promising officer, and I don't care who knows it. I have had a wire from him this morning, by which I understand that he has got some clue to this Sholto business. Here is the message."

He took the telegram out of his pocket, and handed it to me. It was dated from Poplar at twelve o'clock. "Go to Baker Street at once," it said. "If I have not returned, wait for me. I am close on the track of the Sholto gang. You can come with us tonight if you want to be in at the finish."

"This sounds well. He has evidently picked up the scent again," said I.

"Ah, then he has been at fault too," exclaimed Jones, with evident satisfaction. "Even the best of us are thrown off sometimes. Of course this may prove to be a false alarm; but it is my duty as an officer of the law to allow no chance to slip. But there is some one at the door. Perhaps this is he."

A heavy step was heard ascending the stair, with a great wheezing and rattling as from a man who was sorely put to it for breath. Once or twice he stopped, as though the climb were too much for him, but at last he made his way to our door and entered. His appearance corresponded to the sounds which we had heard. He was an aged man, clad in seafaring garb, with an old pea-jacket buttoned up to his throat. His back was bowed, his knees were shaky, and his breathing was painfully asthmatic. As he leaned upon a thick oaken cudgel his shoulders heaved in the effort to draw the air into his lungs. He had a colored scarf round his chin, and I could see little of his face save a pair of keen dark eyes, overhung by bushy white brows, and long gray side-whiskers. Altogether he gave me the impression of a respectable master mariner who had fallen into years and poverty.

"What is it, my man?" I asked.

He looked about him in the slow methodical fashion of old age.

"Is Mr. Sherlock Holmes here?" said he.

"No; but I am acting for him. You can tell me any message you have for him."

"It was to him himself I was to tell it," said he.

"But I tell you that I am acting for him. Was it about Mordecai Smith's boat?"

"Yes. I knows well where it is. An' I knows where the men he is after are. An' I knows where the treasure is. I knows all about it."

"Then tell me, and I shall let him know."

"It was to him I was to tell it," he repeated, with the petulant obstinacy of a very old man.

"Well, you must wait for him."

"No, no; I ain't goin' to lose a whole day to please no one. If Mr. Holmes ain't here, then Mr. Holmes must find it all out for himself. I don't care about the look of either of you, and I won't tell a word."

He shuffled towards the door, but Athelney Jones got in front of him.

"Wait a bit, my friend," said he. "You have important information, and you must not walk off. We shall keep you, whether you like or not, until our friend returns."

The old man made a little run towards the door, but, as Athelney Jones put his broad back up against it, he recognized the uselessness of resistance.

"Pretty sort o' treatment this!" he cried, stamping his stick. "I come here to see a gentleman, and you two, who I never saw in my life, seize me and treat me in this fashion!"

"You will be none the worse," I said. "We shall recompense you for the loss of your time. Sit over here on the sofa, and you will not have long to wait."

He came across sullenly enough, and seated himself with his face resting on his hands. Jones and I resumed our cigars and our talk. Suddenly, however, Holmes's voice broke in upon us.

"I think that you might offer me a cigar too," he said.

We both started in our chairs. There was Holmes sitting close to us with an air of quiet amusement.

"Holmes!" I exclaimed. "You here! But where is the old man?"

"Here is the old man," said he, holding out a heap of white hair. "Here he is,—wig, whiskers, eyebrows, and all. I thought my disguise was pretty good, but I hardly expected that it would stand that test."

"Ah, You rogue!" cried Jones, highly delighted. "You would have made an actor, and a rare one. You had the proper workhouse cough, and those weak legs of yours are worth ten pound a week. I thought I knew the glint of your eye, though. You didn't get away from us so easily, You see."

"I have been working in that get-up all day," said he, lighting his cigar. "You see, a good many of the criminal classes begin to know me,—especially since our friend here took to publishing some of my cases: so I can only go on the war-path under some simple disguise like this. You got my wire?"

"Yes; that was what brought me here."

"How has your case prospered?"

"It has all come to nothing. I have had to release two of my prisoners, and there is no evidence against the other two."

"Never mind. We shall give you two others in the place of them. But you must put yourself under my orders. You are welcome to all the official credit, but you must act on the line that I point out. Is that agreed?"

"Entirely, if you will help me to the men."

"Well, then, in the first place I shall want a fast police-boat— a steam launch—to be at the Westminster Stairs at seven o'clock."

"That is easily managed. There is always one about there; but I can step across the road and telephone to make sure."

"Then I shall want two stanch men, in case of resistance."

"There will be two or three in the boat. What else?"

"When we secure the men we shall get the treasure. I think that it would be a pleasure to my friend here to take the box round to the young lady to whom half of it rightfully belongs. Let her be the first to open it.—Eh, Watson?"

"It would be a great pleasure to me."

"Rather an irregular proceeding," said Jones, shaking his head. "However, the whole thing is irregular, and I suppose we must wink at it. The treasure must afterwards be handed over to the authorities until after the official investigation."

"Certainly. That is easily managed. One other point. I should much like to have a few details about this matter from the lips of Jonathan Small himself. You know I like to work the detail of my cases out. There is no objection to my having an unofficial interview with him, either here in my rooms or elsewhere, as long as he is efficiently guarded?"

"Well, you are master of the situation. I have had no proof yet of the existence of this Jonathan Small. However, if you can catch him I don't see how I can refuse you an interview with him."

"That is understood, then?"

"Perfectly. Is there anything else?"

"Only that I insist upon your dining with us. It will be ready in half an hour. I have oysters and a brace of grouse, with something a little choice in white wines.—Watson, you have never yet recognized my merits as a housekeeper."


 

Chapter X. The End of the Islander

Our meal was a merry one. Holmes coud talk exceedingly well when he chose, and that night he did choose. He appeared to be in a state of nervous exaltation. I have never known him so brilliant. He spoke on a quick succession of subjects,—on miracle-plays, on medieval pottery, on Stradivarius violins, on the Buddhism of Ceylon, and on the war-ships of the future,— handling each as though he had made a special study of it. His bright humor marked the reaction from his black depression of the preceding days. Athelney Jones proved to be a sociable soul in his hours of relaxation, and face his dinner with the air of a bon vivant. For myself, I felt elated at the thought that we were nearing the end of our task, and I caught something of Holmes's gaiety. None of us alluded during dinner to the cause which had brought us together.

When the cloth was cleared, Holmes glanced at this watch, and filled up three glasses with port. "One bumper," said he, "to the success of our little expedition. And now it is high time we were off. Have you a pistol, Watson?"

"I have my old service-revolver in my desk."

"You had best take it, then. It is well to be prepared. I see that the cab is at the door. I ordered it for half-past six."

It was a little past seven before we reached the Westminster wharf, and found our launch awaiting us. Holmes eyed it critically.

"Is there anything to mark it as a police-boat?"

"Yes,—that green lamp at the side."

"Then take it off."

The small change was made, we stepped on board, and the ropes were cast off. Jones, Holmes, and I sat in the stern. There was one man at the rudder, one to tend the engines, and two burly police-inspectors forward.

"Where to?" asked Jones.

"To the Tower. Tell them to stop opposite Jacobson's Yard."

Our craft was evidently a very fast one. We shot past the long lines of loaded barges as though they were stationary. Holmes smiled with satisfaction as we overhauled a river steamer and left her behind us.

"We ought to be able to catch anything on the river," he said.

"Well, hardly that. But there are not many launches to beat us."

"We shall have to catch the Aurora, and she has a name for being a clipper. I will tell you how the land lies, Watson. You recollect how annoyed I was at being balked by so small a thing?"

"Yes."

"Well, I gave my mind a thorough rest by plunging into a chemical analysis. One of our greatest statesmen has said that a change of work is the best rest. So it is. When I had succeeded in dissolving the hydrocarbon which I was at work at, I came back to our problem of the Sholtos, and thought the whole matter out again. My boys had been up the river and down the river without result. The launch was not at any landing-stage or wharf, nor had it returned. Yet it could hardly have been scuttled to hide their traces,—though that always remained as a possible hypothesis if all else failed. I knew this man Small had a certain degree of low cunning, but I did not think him capable of anything in the nature of delicate finesse. That is usually a product of higher education. I then reflected that since he had certainly been in London some time—as we had evidence that he maintained a continual watch over Pondicherry Lodge—he could hardly leave at a moment's notice, but would need some little time, if it were only a day, to arrange his affairs. That was the balance of probability, at any rate."

"It seems to me to be a little weak," said I. "It is more probable that he had arranged his affairs before ever he set out upon his expedition."

"No, I hardly think so. This lair of his would be too valuable a retreat in case of need for him to give it up until he was sure that he could do without it. But a second consideration struck me. Jonathan Small must have felt that the peculiar appearance of his companion, however much he may have top-coated him, would give rise to gossip, and possibly be associated with this Norwood tragedy. He was quite sharp enough to see that. They had started from their head-quarters under cover of darkness, and he would wish to get back before it was broad light. Now, it was past three o'clock, according to Mrs. Smith, when they got the boat. It would be quite bright, and people would be about in an hour or so. Therefore, I argued, they did not go very far. They paid Smith well to hold his tongue, reserved his launch for the final escape, and hurried to their lodgings with the treasurebox. In a couple of nights, when they had time to see what view the papers took, and whether there was any suspicion, they would make their way under cover of darkness to some ship at Gravesend or in the Downs, where no doubt they had already arranged for passages to America or the Colonies."

"But the launch? They could not have taken that to their lodgings."

"Quite so. I argued that the launch must be no great way off, in spite of its invisibility. I then put myself in the place of Small, and looked at it as a man of his capacity would. He would probably consider that to send back the launch or to keep it at a wharf would make pursuit easy if the police did happen to get on his track. How, then, could he conceal the launch and yet have her at hand when wanted? I wondered what I should do myself if I were in his shoes. I could only think of one way of doing it. I might land the launch over to some boat-builder or repairer, with directions to make a trifling change in her. She would then be removed to his shed or hard, and so be effectually concealed, while at the same time I could have her at a few hours' notice."

"That seems simple enough."

"It is just these very simple things which are extremely liable to be overlooked. However, I determined to act on the idea. I started at once in this harmless seaman's rig and inquired at all the yards down the river. I drew blank at fifteen, but at the sixteenth—Jacobson's—I learned that the Aurora had been handed over to them two days ago by a wooden-legged man, with some trivial directions as to her rudder. 'There ain't naught amiss with her rudder,' said the foreman. 'There she lies, with the red streaks.' At that moment who should come down but Mordecai Smith, the missing owner? He was rather the worse for liquor. I should not, of course, have known him, but he bellowed out his name and the name of his launch. 'I want her to-night at eight o'clock,' said he,—'eight o'clock sharp, mind, for I have two gentlemen who won't be kept waiting.' They had evidently paid him well, for he was very flush of money, chucking shillings about to the men. I followed him some distance, but he subsided into an ale-house: so I went back to the yard, and, happening to pick up one of my boys on the way, I stationed him as a sentry over the launch. He is to stand at water's edge and wave his handkerchief to us when they start. We shall be lying off in the stream, and it will be a strange thing if we do not take men, treasure, and all."

"You have planned it all very neatly, whether they are the right men or not," said Jones; "but if the affair were in my hands I should have had a body of police in Jacobson's Yard, and arrested them when they came down."

"Which would have been never. This man Small is a pretty shrewd fellow. He would send a scout on ahead, and if anything made him suspicious lie snug for another week."

"But you might have stuck to Mordecai Smith, and so been led to their hiding-place," said I.

"In that case I should have wasted my day. I think that it is a hundred to one against Smith knowing where they live. As long as he has liquor and good pay, why should he ask questions? They send him messages what to do. No, I thought over every possible course, and this is the best."

While this conversation had been proceeding, we had been shooting the long series of bridges which span the Thames. As we passed the City the last rays of the sun were gilding the cross upon the summit of St. Paul's. It was twilight before we reached the Tower.

"That is Jacobson's Yard," said Holmes, pointing to a bristle of masts and rigging on the Surrey side. "Cruise gently up and down here under cover of this string of lighters." He took a pair of night-glasses from his pocket and gazed some time at the shore. "I see my sentry at his post," he remarked, "but no sign of a handkerchief."

"Suppose we go down-stream a short way and lie in wait for them," said Jones, eagerly. We were all eager by this time, even the policemen and stokers, who had a very vague idea of what was going forward.

"We have no right to take anything for granted," Holmes answered. "It is certainly ten to one that they go down-stream, but we cannot be certain. From this point we can see the entrance of the yard, and they can hardly see us. It will be a clear night and plenty of light. We must stay where we are. See how the folk swarm over yonder in the gaslight."

"They are coming from work in the yard."

"Dirty-looking rascals, but I suppose every one has some little immortal spark concealed about him. You would not think it, to look at them. There is no a priori probability about it. A strange enigma is man!"

"Some one calls him a soul concealed in an animal," I suggested.

"Winwood Reade is good upon the subject," said Holmes. "He remarks that, while the individual man is an insoluble puzzle, in the aggregate he becomes a mathematical certainty. You can, for example, never foretell what any one man will do, but you can say with precision what an average number will be up to. Individuals vary, but percentages remain constant. So says the statistician. But do I see a handkerchief? Surely there is a white flutter over yonder."

"Yes, it is your boy," I cried. "I can see him plainly."

"And there is the Aurora," exclaimed Holmes, "and going like the devil! Full speed ahead, engineer. Make after that launch with the yellow light. By heaven, I shall never forgive myself if she proves to have the heels of us!"

She had slipped unseen through the yard-entrance and passed behind two or three small craft, so that she had fairly got her speed up before we saw her. Now she was flying down the stream, near in to the shore, going at a tremendous rate. Jones looked gravely at her and shook his head.

"She is very fast," he said. "I doubt if we shall catch her."

"We MUST catch her!" cried Holmes, between his teeth. "Heap it on, stokers! Make her do all she can! If we burn the boat we must have them!"

We were fairly after her now. The furnaces roared, and the powerful engines whizzed and clanked, like a great metallic heart. Her sharp, steep prow cut through the river-water and sent two rolling waves to right and to left of us. With every throb of the engines we sprang and quivered like a living thing. One great yellow lantern in our bows threw a long, flickering funnel of light in front of us. Right ahead a dark blur upon the water showed where the Aurora lay, and the swirl of white foam behind her spoke of the pace at which she was going. We flashed past barges, steamers, merchant-vessels, in and out, behind this one and round the other. Voices hailed us out of the darkness, but still the Aurora thundered on, and still we followed close upon her track.

"Pile it on, men, pile it on!" cried Holmes, looking down into the engine-room, while the fierce glow from below beat upon his eager, aquiline face. "Get every pound of steam you can."

"I think we gain a little," said Jones, with his eyes on the Aurora.

"I am sure of it," said I. "We shall be up with her in a very few minutes."

At that moment, however, as our evil fate would have it, a tug with three barges in tow blundered in between us. It was only by putting our helm hard down that we avoided a collision, and before we could round them and recover our way the Aurora had gained a good two hundred yards. She was still, however, well in view, and the murky uncertain twilight was setting into a clear starlit night. Our boilers were strained to their utmost, and the frail shell vibrated and creaked with the fierce energy which was driving us along. We had shot through the Pool, past the West India Docks, down the long Deptford Reach, and up again after rounding the Isle of Dogs. The dull blur in front of us resolved itself now clearly enough into the dainty Aurora. Jones turned our search-light upon her, so that we could plainly see the figures upon her deck. One man sat by the stern, with something black between his knees over which he stooped. Beside him lay a dark mass which looked like a Newfoundland dog. The boy held the tiller, while against the red glare of the furnace I could see old Smith, stripped to the waist, and shovelling coals for dear life. They may have had some doubt at first as to whether we were really pursuing them, but now as we followed every winding and turning which they took there could no longer be any question about it. At Greenwich we were about three hundred paces behind them. At Blackwall we could not have been more than two hundred and fifty. I have coursed many creatures in many countries during my checkered career, but never did sport give me such a wild thrill as this mad, flying man-hunt down the Thames. Steadily we drew in upon them, yard by yard. In the silence of the night we could hear the panting and clanking of their machinery. The man in the stern still crouched upon the deck, and his arms were moving as though he were busy, while every now and then he would look up and measure with a glance the distance which still separated us. Nearer we came and nearer. Jones yelled to them to stop. We were not more than four boat's lengths behind them, both boats flying at a tremendous pace. It was a clear reach of the river, with Barking Level upon one side and the melancholy Plumstead Marshes upon the other. At our hail the man in the stern sprang up from the deck and shook his two clinched fists at us, cursing the while in a high, cracked voice. He was a good-sized, powerful man, and as he stood poising himself with legs astride I could see that from the thigh downwards there was but a wooden stump upon the right side. At the sound of his strident, angry cries there was movement in the huddled bundle upon the deck. It straightened itself into a little black man—the smallest I have ever seen—with a great, misshapen head and a shock of tangled, dishevelled hair. Holmes had already drawn his revolver, and I whipped out mine at the sight of this savage, distorted creature. He was wrapped in some sort of dark ulster or blanket, which left only his face exposed; but that face was enough to give a man a sleepless night. Never have I seen features so deeply marked with all bestiality and cruelty. His small eyes glowed and burned with a sombre light, and his thick lips were writhed back from his teeth, which grinned and chattered at us with a half animal fury.

"Fire if he raises his hand," said Holmes, quietly. We were within a boat's-length by this time, and almost within touch of our quarry. I can see the two of them now as they stood, the white man with his legs far apart, shrieking out curses, and the unhallowed dwarf with his hideous face, and his strong yellow teeth gnashing at us in the light of our lantern.

It was well that we had so clear a view of him. Even as we looked he plucked out from under his covering a short, round piece of wood, like a school-ruler, and clapped it to his lips. Our pistols rang out together. He whirled round, threw up his arms, and with a kind of choking cough fell sideways into the stream. I caught one glimpse of his venomous, menacing eyes amid the white swirl of the waters. At the same moment the woodenlegged man threw himself upon the rudder and put it hard down, so that his boat made straight in for the southern bank, while we shot past her stern, only clearing her by a few feet. We were round after her in an instant, but she was already nearly at the bank. It was a wild and desolate place, where the moon glimmered upon a wide expanse of marsh-land, with pools of stagnant water and beds of decaying vegetation. The launch with a dull thud ran up upon the mud-bank, with her bow in the air and her stern flush with the water. The fugitive sprang out, but his stump instantly sank its whole length into the sodden soil. In vain he struggled and writhed. Not one step could he possibly take either forwards or backwards. He yelled in impotent rage, and kicked frantically into the mud with his other foot, but his struggles only bored his wooden pin the deeper into the sticky bank. When we brought our launch alongside he was so firmly anchored that it was only by throwing the end of a rope over his shoulders that we were able to haul him out, and to drag him, like some evil fish, over our side. The two Smiths, father and son, sat sullenly in their launch, but came aboard meekly enough when commanded. The Aurora herself we hauled off and made fast to our stern. A solid iron chest of Indian workmanship stood upon the deck. This, there could be no question, was the same that had contained the illomened treasure of the Sholtos. There was no key, but it was of considerable weight, so we transferred it carefully to our own little cabin. As we steamed slowly up-stream again, we flashed our search-light in every direction, but there was no sign of the Islander. Somewhere in the dark ooze at the bottom of the Thames lie the bones of that strange visitor to our shores.

"See here," said Holmes, pointing to the wooden hatchway. "We were hardly quick enough with our pistols." There, sure enough, just behind where we had been standing, stuck one of those murderous darts which we knew so well. It must have whizzed between us at the instant that we fired. Holmes smiled at it and shrugged his shoulders in his easy fashion, but I confess that it turned me sick to think of the horrible death which had passed so close to us that night.

➖➖➖