Tiểu thuyết chiều thứ Bảy

  1. Trang chủ
  2. Danh mục
  3. Hỏi - Đáp

 
 
Tiểu thuyết chiều thứ Bảy, Số 44 đăng ngày 2020-08-15
***
Con ngựa về nhất
Tác giả: D.H. Lawrence
Xem bản nguyên gốc tiếng Anh "The Rocking-Horse Winner" sau phần biên dịch tiếng Việt.

Đó là một người đàn bà đẹp.

Nàng vào đời với hoàn cảnh thuận lợi nhưng lại kém may mắn. Nàng lập gia đình vì tình yêu nhưng tình yêu nhanh chóng lụi tàn. Nàng có những đứa con xinh xắn, dễ thương nhưng nàng có cảm tưởng chúng là gánh nặng cho nàng. Nàng không thương yêu chúng. Chúng nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng như để tìm lỗi của mẹ chúng. Nàng phải che đậy bằng cách vội vã tự an ủi cho tâm tưởng. Mà che đậy cái gì nàng cũng không rõ. Dù sao, khi những đứa trẻ ở gần, nàng luôn tỏ ra dịu dàng, lo lắng cho chúng, như thật sự chiều chuộng thương yêu chúng. Chỉ có tự sâu thẳm trong tâm hồn, nàng biết hầu như không có chỗ cho sự yêu thương nào dành cho chúng và cho bất cứ ai. Người ta bàn tán: "Bà ấy là người mẹ tốt, rất thương yêu con cái...". Chỉ có nàng và các con nàng biết đó không phải sự thật. Họ thấy điều đó trong mắt nhau.

Đó là hai đứa bé gái và một bé trai.

Họ sống trong một ngôi nhà sang trọng có vườn hoa bao quanh, có những gia nhân nghiêm trang. Họ cảm thấy họ là người trên kẻ cả trong vùng.

Tuy sống một cuộc sống phong lưu, song họ luôn thấy lo lắng. Sự lo lắng đó luôn bao trùm căn nhà vì họ không bao giờ có đủ tiền cho việc chi tiêu. Hai vợ chồng đều kiếm được ít tiền, không thể đủ cho cách sống của họ. Người cha làm ở một công sở nào đó. Tuy có những viễn cảnh tốt đẹp mở ra trước mắt ông ta nhưng không bao giờ trở thành sự thật. Luôn có những món nợ mới.

Cuối cùng, người mẹ nói.

- Tôi phải thử xem có cách gì kiếm được nhiều tiền không.

Nhưng nàng không biết phải làm thế nào. Nàng vắt óc suy nghĩ, làm việc này rồi việc khác mà không kết quả. Các con nàng lớn dần, chúng phải được đi học. Phải có tiền. Phải có nhiều tiền. Người cha có những thú ăn chơi xa xỉ trong khi không biết làm gì hay hơn để có nhiều tiền. Người mẹ cũng thế. Thế là nhà họ bị ám ảnh một câu không cần nói: "Phải có tiền! Phải có thật nhiều tiền!".

Những đứa con có thể nghe ở mọi nơi, mọi lúc tuy không ai nói lớn. Chúng nghe câu đó vào ngày Giáng Sinh, khi những món đồ chơi đẹp đẽ, đắt tiền chất đống trong phòng chúng. Đằng sau con ngựa gỗ, phía sau nhà búp bê, một giọng thì thầm: "Phải có nhiều tiền! Phải nhiều tiền hơn nữa!". Những đứa trẻ ngưng chơi, lắng nghe. Chúng nhìn nhau xem các anh chị em chúng có nghe hay không. Chúng biết chúng đều nghe. "Phải có tiền! Phải có nhiều tiền hơn nữa!".

Tiếng thì thầm đó dường như phát ra từ con ngựa gỗ lắc lư của Paul. Hình như con ngựa cũng nghe khi cưỡi thằng bé trên lưng. Con búp bê nằm trong cái nôi nhỏ xíu có lẽ cũng nghe rõ. Con chó nhồi bông thế chỗ con gấu cũ có lẽ cũng nghe rõ. Không hiểu tại sao tiếng thì thầm đó lại len lỏi khắp nhà.

"Phải có thật nhiều tiền!".

Không ai nói lớn nhưng tiếng thì thầm đó ở khắp nơi trong căn nhà rộng. Nó thật lạ. Cũng như không ai nói: "Chúng ta đang thở" nhưng ai cũng biết mình đang thở. Họ cảm nhận lời thì thầm đó tương tự như thế.

Một ngày nọ, Paul nói với mẹ nó.

- Mẹ, tại sao chúng ta phải dùng xe hơi của chú Oscar?

- Tại chúng ta nghèo.

- Tại sao chúng ta nghèo. Mẹ nó cay đắng.

- À... mẹ nghĩ... vì cha con không may mắn.

Thằng bé ngẫm nghĩ chút rồi rụt rè.

- May mắn là gì hở mẹ? Là tiền phải không mẹ?

- Không, không hẳn thế. May mắn là cái giúp con kiếm được nhiều tiền.

Thằng bé nói mơ hồ.

- Ô! Con đã nghĩ thế khi chú Oscar nói bổng lộc bẩn thỉu là tiền.

- Bổng lộc bẩn thỉu không phải là tiền, nó là bổng lộc, không phải là may mắn.

- Ô, thế à? Vậy may mắn là gì hở mẹ?

- Là cái giúp con kiếm được nhiều tiền. Nếu con may mắn, con sẽ có tiền. Đó là tại sao con nên được sinh ra trong may mắn hơn là sinh ra trong giàu có vì nếu con giàu, con có thể bị mất tiền. Nhưng nếu con may mắn thì con sẽ kiếm được nhiều tiền.

- Ồ, thật vậy hở mẹ? Vậy là ba con không may mắn hở mẹ Mẹ nó đáp chua chát.

- Rất kém may mắn!

Thằng bé nhìn mẹ nó, nghi ngờ.

- Tại sao?

- Mẹ không biết. Không ai biết tại sao người này may mắn, người kia không.

- Thật à? Không ai biết thật hở mẹ?

- Có lẽ chỉ có Thượng đế... nhưng Người thì không nói bao giờ.

- Người phải nói chứ... và mẹ cũng không may mắn phải không?

- Đúng, nếu mẹ lấy một người chồng không may mắn.

- Nhưng riêng mẹ thì sao?

- Mẹ nghĩ trước khi lấy bố con thì mẹ rất may mắn, bây giờ thì hết rồi.

- Tại sao?

- À, đừng nghĩ nữa, mẹ cũng không biết.

Thằng bé nhìn mẹ nó, nghi ngờ nàng giấu nó điều gì. Rồi nó bỗng nói một cách mạnh bạo và bướng bỉnh.

- Được thôi, thế thì con là người may mắn.

Mẹ nó bật cười.

- Tại sao?

- Thượng đế nói với con.

Giọng nó quả quyết và trơ tráo. Mẹ nó lại cười, nhưng lần này có chút chua chát.

- Mẹ cũng mong thế!

- Thật mà mẹ!

- Tuyệt lắm!

Nàng bắt chước câu nói ưa dùng của chồng. Thằng bé biết mẹ nó không tin vì thấy mẹ không quan tâm lắm đến sự quả quyết của nó. Nó tức giận muốn bắt buộc mẹ mình phải tin.

Nó bỏ đi, trong đầu mơ hồ tìm hiểu đầu mối của cái gọi là "may mắn". Không chú ý đến những gì xung quanh nữa. Từ hôm đó, nó cứ nghĩ ngợi, tìm kiếm sự may mắn. Nó muốn gặp may. Sự mong muốn sục sôi trong nó. Khi hai em gái nó ngồi chơi búp bê thì nó leo lên con ngựa bập bênh, lắc lư dữ dội như trong cơn phi nước đại. Nó nhún con ngựa gỗ điên cuồng dữ dội đến nỗi hai em gái nó nhìn nó bằng ánh mắt kỳ lạ, sợ hãi. Con ngựa gỗ như đang lao đi với tốc độ khủng khiếp trong trí tưởng tượng của thằng bé. Hình như có lửa trong ánh mắt trẻ thơ của nó. Hai đứa em gái nhìn nó sợ hãi không dám nói gì.

Khi đến đích của cuộc hành trình điên loạn, nó tụt xuống, nhìn vào mắt con ngựa gỗ, nói như ra lệnh.

- Nào, hãy đưa ta tới nơi có sự may mắn! Mau!

Nó đánh vào cổ con ngựa gỗ bằng cái roi chú Oscar cho nó. Nó biết con ngựa có thể đưa nó đến nơi có sự may mắn nếu nó bắt buộc được con ngựa. Vì thế, nó lại leo lên. Lại nhún điên cuồng, hy vọng sẽ đến được nơi đó. Cô coi trẻ nói:

- Cậu làm gẫy con ngựa mất!

Joan, em gái nó nói.

- Anh ấy làm thấy ghê quá! Cứ để té một cái cho biết!

Nhưng thằng bé chỉ nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng. Cô coi trẻ bỏ đi vì nghĩ rằng dù sao Paul cũng đã lớn.

Một ngày nọ mẹ nó và chú Oscar bước vào phòng khi nó đang phi nước đại trên lưng con ngựa gỗ. Nó không nói lời nào với họ. Chú nó lên tiếng.

- Chào anh nài tí hon! Đang cưỡi con ngựa về nhất phải không?

Mẹ nó nói.

- Con đã lớn rồi, cưỡi ngựa gỗ trông kỳ quá!

Nhưng Paul chỉ giương đôi mắt xanh long lanh nhìn hai người. Nó không bao giờ mở miệng nói khi đang phi nước đại. Nó thấy ánh mắt kỳ lạ của mẹ nhìn nó. Bỗng nó giảm nhịp con ngựa rồi bước xuống. Nó nói một cách dữ dội. Mắt nó hừng hực.

- Tốt, đến nơi rồi!

Mẹ nó hỏi.

- Đến đâu?

Nó hơi xẵng giọng.

- Nơi con muốn đến!

Chú nó xen vào.

- Đúng! Chú sẽ không ngừng khi chưa đến đích. Tên con ngựa là gì?

- Nó không có tên.

- Sao kỳ vậy?

- À, nó có nhiều tên... tuần vừa rồi nó tên Sansovio.

- Sansovio?... Ủa, đó là con ngựa về nhất tuần qua ở trường đua Ascot. Làm sao cháu biết?

Joan xen vào.

- Anh ấy hay nói chuyện ngựa đua với chú Bassett.

Ông chú có vẻ thích thú vì đứa cháu quan tâm đến tin tức đua ngựa. Bassett là người làm vườn trẻ tuổi do ông giới thiệu đến gia đình này. Anh ta rất mê môn đua ngựa, sống gắn bó với tin tức những cuộc đua.

Oscar biết chuyện khi hỏi Bassett.

- Thưa ông, cậu ấy cứ theo hỏi gặng nên tôi không biết làm sao hơn là nói cho cậu ấy rõ.

Anh ta nói với vẻ mặt trang nghiêm đến dễ sợ, cứ như đang bàn luận đến vấn đề tôn giáo.

- Thế có bao giờ nó đánh cược con ngựa nó thích không?

Bassett đáp rất nghiêm trang, hơi bối rối.

- Thưa ông, tôi không muốn cản cậu ấy... cậu nhỏ dễ thương lắm... hay là ông hỏi cậu ấy sẽ rõ! Cậu có vẻ mê môn đua ngựa lắm và có lẽ biết tôi không muốn cho cậu ta dính dáng vào...

Rõ ràng anh ta giấu diếm điều gì.

Người chú trở lại chỗ đứa cháu, đưa nó đi chơi bằng xe hơi của ông.

- Này, Paul, đã có bao giờ cháu đánh cá con ngựa cháu thích chưa?

Thằng bé nhìn chú nó đăm đăm.

- Sao, chú thấy không nên à?

- Ô, không hề! Chú còn muốn cháu mách cho chú con ngựa nào về nhất ở trường đua Lincoln hôm nay đấy.

Họ đã ra đến ngoại ô. Thằng bé nói.

- Vậy chú phải hứa danh dự là giữ kín tin tức nhé?

- Danh dự!

- Tốt, đó là con Daffodil.

- Daffodil? Chú nghi ngờ đấy! Thế còn con Mirza?

- Cháu chỉ biết con ngựa thắng cuộc. Đó là Daffodil.

- Daffodil? Hừm...

Daffodil là con ngựa không chút tiếng tăm.

- Chú này...

- Gì cháu?

- Chú đừng tiết lộ tin đó nhé? Cháu đã hứa với Bassett rồi.

- Bassett? Anh ta dính dáng gì ở đây?

- Chúng cháu là bạn cùng phe từ lâu rồi. Chú này, cháu mượn cậu ấy năm shilling và thua hết. Cháu đã hứa danh dự với cậu ấy là chỉ có hai người biết... cho đến hôm đó, cháu xin chú mười shilling, cháu đã thắng, thắng bằng tiền của chú nên cháu nghĩ chú là người may mắn. Chú hứa không tiết lộ tin Daffodil sẽ về nhất nhé?

Thằng bé nhìn chú nó trừng trừng, ánh mắt rực lên. Người chú cười nhưng trong lòng thấy khó chịu. Có cái gì...

- Được, chú hứa... cháu tin là Daffodil về nhất à? Cháu đánh bao nhiêu cho nó?

- Tất cả tiền cháu có, chỉ chừa lại hai mươi bảng.

Ông chú nghĩ nó nói đùa.

- Cháu để dành lại đến hai mươi bảng thật à? Vậy là cháu đánh cá bao nhiêu?

Thằng bé nghiêm nghị.

- Cháu cá ba trăm bảng. Nhưng chú phải hứa danh dự là không nói với ai đấy nhé?

Người chú phá lên cười.

- Được, được thôi, chỉ có chú và cháu... nhưng ba trăm bảng của cháu đâu?

- Bassett giữ cho cháu, người cùng phe mà.

- Thật chứ? Thế Bassett cá bao nhiêu?

- Cậu ấy không dám cá nhiều như cháu, chỉ một trăm năm mươi.

- Cái gì? Cháu ba trăm, Bassett một trăm năm mươi... xu?

- Bảng!

Thằng bé nhìn chú nó, vẻ mặt ngạc nhiên, tiếp.

- Bassett sợ thua nên dành tiền lại.

Ngạc nhiên lẫn thích thú, Oscar im lặng, không bàn cãi nữa. Ông quyết định đưa đứa cháu đến trường đua Lincoln. Ông nói.

- Nào, cậu bé mơ mộng, tôi sẽ cá hai mươi bảng cho con Mirza, tôi cho cậu năm bảng vào bất cứ con nào cậu thích. Con nào?

- Daffodil.

- Đừng, đừng cá đến năm bảng cho con Daffodil.

- Cháu sẽ đặt cược năm bảng cho nó nếu là tiền của cháu.

- Thôi được, tao cũng theo mày xem sao, năm bảng phần mày, năm bảng phần tao, cho con Daffodil.

Đây là lần đầu tiên thằng bé được đến trường đua ngựa. Mắt nó rực lửa. Miệng nó mím chặt. Một người Pháp trước mặt nó cá con Lancelot, rất phấn khích, vung tay la hét.

- Lancelot! Lancelot!

Daffodil về nhất. Lancelot về nhì. Mirza về ba. Thằng bé mặt đỏ bừng, mắt long lanh nhưng thái độ nó trầm tĩnh kỳ lạ. Chú nó lãnh tiền, đưa nó bốn tờ giấy năm bảng, một ăn bốn. Ông hỏi nó.

- Cháu định làm gì?

- Cháu nghĩ chúng ta nên gặp Bassett. Bây giờ cháu đã có 1.500 bảng, với 20 bảng dành lại, và với 20 bảng này...

Chú nó nhìn nó một lúc.

- Này cháu, cháu nói thật về Bassett và về 1.500 bảng đó chứ?

- Danh dự! Nhưng chú hứa danh dự không nói với ai đấy!

- Nhưng chú phải gặp Bassett cái đã.

- Nếu chú thích thì nhập phe chúng cháu đi. Chú chỉ phải hứa không tiết lộ những gì cháu nói. Cháu và Bassett rất may mắn, chú cũng may mắn vì nhờ 10 bảng chú cho nên cháu mới thắng...

Oscar đưa Bassett ra công viên. Bassett nói.

- Mọi chuyện như vầy, thưa ông... cậu Paul cứ bắt tôi phải giảng giải về đua ngựa và tin tức những cuộc đua. Cậu tỏ ra tinh tế về môn này. Cậu biết trước tôi sẽ thắng hay thua. Mọi chuyện bắt đầu hơn một năm nay. Hôm đó tôi cho cậu mượn năm shilling, cá con Blush và thua. Rồi với mươi shilling xin ông, cậu ấy cá con Shinghalese, thắng. Từ đó cậu thắng đều đều... cậu nói đi, cậu Paul.

- Cháu thắng khi cháu chắc chắn. Khi không chắc lắm, cháu sẽ thua.

Ông chú mỉm cười.

- Thế khi nào cháu không chắc chắn?

Bassett xen vào, giọng đầy bí ẩn.

-Thưa ông, đó là điều kỳ lạ, cậu ấy biết chắc chắn như có Thượng đế mách bảo vậy... chẳng hạn như con Daffodil, cậu ấy nói chắc như đóng đinh.

Oscar hỏi.

- Anh có cá con Daffodil không?

- Thưa có, nhưng không nhiều bằng cậu ấy.

- Nó đánh bao nhiêu?

Bassett lưỡng lự nhìn Paul. Nó nói.

- Tôi thắng 1.200 bảng phải không Bassett? Với 300 bảng vốn là 1.500.

Bassett gật đầu. Thằng bé la lên, xen vào.

- Với 20 bảng giữ lại, và 20 bảng lúc nãy thắng con Daffodil!

Oscar lẩm bẩm.

- Lạ thật!

- Thưa ông, xin ông bỏ lỗi cho vì lời này: nếu cậu ấy mời ông nhập phe chúng tôi... nếu tôi là ông thì tôi không từ chối đâu.

Oscar ngẫm nghĩ rồi nói.

- Khoan, lấy tiền cho tôi coi đã!

Họ trở về nhà và Bassett lấy cho ông chú của Paul xem 1.500 bảng toàn tiền giấy mới tinh và 20 bảng dành lại.

- Chú thấy đấy, khi chắc chắn thì cháu sẽ thắng. Chúng ta sẽ giàu phải không Bassett?

- Đúng.

Người chú cười.

- Thế thì bao giờ chúng ta chắc chắn?

- Ồ... thỉnh thoảng cháu chắc chắn... như Daffodil... cũng có lúc cháu không nghĩ được, phải không Bassett? Lúc đó chúng ta phải cẩn thận nếu không thì...

- Đúng, đúng! Thế khi cháu chắc chắn, như Daffodil chẳng hạn, cái gì làm cháu chắc chắn?

Thằng bé tỏ vẻ khó chịu.

- Cháu không biết... khi cháu nghĩ con ngựa nào về nhất và tin chắc thì cháu sẽ thắng, thế thôi.

Bassett xen vào.

- Như có Thượng đế mách nước vậy!

Người chú nhún vai.

- Tôi cũng nghĩ thế.

Ông thành người phe họ.

Và khi cuộc đua Leger đến, Paul chắc chắn con Spark mà nó là một con ngựa tồi tệ. Nó cá 1.000 bảng, Bassett 500, chú Oscar 200.

Spark về nhất, tỉ lệ cá một ăn mười. Paul thắng 10.000 bảng. Nó nói.

- Chú thấy chưa? Cháu đã nói là chắc chắn mà!

Oscar là người đặt cược ít nhất mà cũng thắng 2.000 bảng, một số tiền không nhỏ. Ông nói.

- Này cháu, việc này làm chú căng thẳng thật đấy!

- Đừng bận tâm chú ạ! Có lẽ cháu sẽ không chắc chắn trong một thời gian dài đấy.

- Nhưng cháu định làm gì với số tiền này?

- Dĩ nhiên cháu sẽ cho mẹ cháu. Mẹ cháu nói mẹ cháu không may mắn vì bố cháu là người không may mắn. Nhưng cháu may mắn, vì thế cháu nghĩ sẽ không còn lời thì thầm đó trong nhà nữa.

- Cái gì thì thầm?

Thằng bé bồn chồn.

- À, à... cháu không biết... hình như nó luôn nói về việc thiếu hụt tiền nong... có lẽ chú biết...

- Chú hiểu.

- Chú biết người ta thường gởi những hóa đơn đòi tiền mẹ cháu chứ?

- Biết.

- Và những lời thì thầm, như có người cười nhạo sau lưng cháu vậy... dễ sợ lắm! Cháu nghĩ nếu cháu gặp may thì...

- Thôi, tốp!

Thằng bé nhìn ông chú bằng đôi mắt mở to. Trong ánh mắt nó có tia lửa vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo ma quái. Nó im. Chú nó hỏi.

- Thế nào? Cháu định làm gì tiếp?

- Cháu không muốn mẹ cháu biết cháu là người may mắn.

- Tại sao?

- Mẹ cháu sẽ cấm cháu.

- Chú không nghĩ mẹ cháu sẽ cấm đâu.

Thằng bé bỗng nói như rít lên.

- Không! Chú Oscar! Cháu không muốn mẹ cháu biết!

- Được, cậu bé mơ mộng! Chúng ta sẽ tìm cách để mẹ cháu không biết.

Họ dễ dàng xoay xở. Theo đề nghị của Oscar, Paul đưa cho chú nó 5.000 bảng. Ông gởi cho người luật sư riêng của gia đình. Ông này báo cho mẹ Paul là có người bà con của mẹ nó gởi ông 5.000 bảng, bảo mỗi năm giao cho nàng 1.000 bảng vào ngày sinh nhật của nàng.

Chú Oscar nói.

- Vậy là bà ấy có 5.000 bảng trong năm năm. Chú mong rằng số tiền ấy sẽ làm cho bà ta dễ thở đôi chút.

Ngày sinh nhật của mẹ Paul vào tháng mười một.

Căn nhà "thì thầm" còn tệ hơn trước. Tuy bây giờ nó đã gặp may nhưng thằng bé vẫn không chịu nổi. Nó nôn nóng chờ kết quả của bức thiệp mừng sinh nhật báo cho mẹ nó biết về số tiền.

Hình như ngày nào mẹ nó cũng lên tỉnh. Ngẫu nhiên nàng biết mình có khiếu vẽ trên vải và da thú. Nàng làm việc kín đáo trong nhà một người bạn mà người đó nhận vẽ cho các hiệu buôn vải. Vẽ hình những người con gái trên da thú, trên tơ lụa, vẽ cả những hoa văn quảng cáo trên báo. Người bạn nàng kiếm được vài ngàn bảng mỗi năm nhưng nàng chỉ kiếm được vài trăm bảng và nàng lại không vừa lòng. Nàng muốn xuất sắc ở một cái gì đó nhưng nàng không bao giờ thành công, ngay cả vẽ quảng cáo cho báo chí.

Nàng xuống phòng ăn vào sáng hôm sinh nhật mình. Paul nhìn mặt mẹ nó xem đã đọc bức thiệp chưa. Nó thấy có cái thiệp của người luật sư trong đó. Mặt mẹ nó lạ lạ. Nàng giấu bức thư, không nói một lời. Paul hỏi.

- Không có cái thiệp nào làm mẹ vui à?

Giọng nàng lạnh lùng thờ ơ.

- Có một cái...

Không nói gì, nàng lên tỉnh.

Trưa hôm đó chú Oscar đến. Ông nói mẹ Paul đã gặp người luật sư, hỏi rằng có thể nhận hết số tiền đó một lần không, cả 5.000 bảng, vì nàng đang nợ ngập đầu.

- Chú nghĩ sao?

- Đó là quyền của cháu.

- Cho mẹ cháu hết đi! Chúng ta còn tiền mà! Chúng ta sẽ kiếm được tiếp!

- Nhưng một đồng trong tay thì chắc hơn hai đồng chưa có đấy cậu bé mơ mộng ạ!

- Nhưng cháu sẽ thắng trong cuộc đua ở trường đua National hoặc Lincoln, có thể là ở Derby. Chắc chắn cháu sẽ thắng một trong những cuộc đua đó.

Thế là Oscar ký giấy và mẹ Paul lãnh trọn số tiền. Nhưng chuyện quái dị vẫn tiếp diễn. Những lời thì thầm càng nhiều hơn, điên loạn hơn, như bản hợp xướng của sương mù trong buổi tối mùa đông. Đã có những đồ dùng, đồ trang trí mới trong nhà và Paul có thầy dạy kèm tại nhà. Mùa thu sắp đến, nó sắp được đi học.

Mùa đông năm nay trong nhà cũng có hoa, toàn hoa đắt tiền mà mẹ nó mua về. Trong những bó hoa rực rỡ phát ra những lời thì thầm mê hoặc, kỳ dị: "Ô, ô...! Phải có tiền bây giờ!...Phải có nhiều tiền hơn nữa!...Ngay bây giờ! Ngay bây giờ! Ngay bây giờ!... Phải có nhiều tiền hơn... Ngay bây giờ..." Nó làm Paul sợ hãi. Nó lơ đãng trong giờ học. Những giờ miệt mài của nó là với Bassett. Cuộc đua ở National đã qua và Paul không chắc chắn, nó thua 100 bảng. Mùa hè đến, nó mong chờ từng ngày cuộc đua ở Lincoln. Nhưng nó cũng không chắc chắn và thua 50 bảng. Mắt nó trở nên man rợ, kỳ quái như có cái gì sắp nổ tung trong nó. Chú Oscar bảo nó.

- Đừng nghĩ nữa cháu! Đừng bận tâm làm gì nữa!

Nhưng thằng bé nào có nghe chú nó nói gì. Nó gắt gỏng, mắt nó lộ vẻ điên dại.

- Cháu phải biết con nào thắng trong cuộc đua ở Derby. Cháu phải biết! Cháu phải biết!

Mẹ nó thấy sự căng thẳng khác thường ở nó.

- Con nên đi nghỉ mát ở bãi biển, đi càng sớm càng tốt, mẹ nghĩ con sẽ khỏe.

Nàng nhìn nó, lòng chùng xuống. Một cái gì đè nặng trên vai nàng. Nhưng thằng bé ngước mắt ma quái nhìn mẹ nó.

- Con không thể đi trước khi cuộc đua ở Derby bắt đầu, không thể được!

Người mẹ thấy tâm hồn nặng trĩu hơn khi bị nó phản đối lần đầu tiên.

- Tại sao? Tại sao không? Ở đó con vẫn có thể đến trường đua Derby với chú Oscar mà. Sao... mẹ thấy có bao giờ con gắn bó với căn nhà này đâu. Mẹ thấy con bận tâm nhiều đến đua ngựa rồi đấy, không tốt đâu. Gia đình ta đã khổ sở vì cờ bạc, lớn lên con sẽ hiểu tác hại của cờ bạc cho bản thân và gia đình. Mẹ sẽ cho Bassett nghỉ việc và yêu cầu chú Oscar không nói chuyện ngựa đua với con nữa, trừ khi con hứa phải ngoan ngoãn, đi nghỉ mát ở biển và quên đi... con căng thẳng quá rồi đấy!

- Con hứa sẽ làm theo lời mẹ miễn mẹ hứa không đuổi con đi trước khi cuộc đua ở Derby bắt đầu.

- Mẹ đuổi con? Đuổi đi đâu? Này Paul... cái gì làm con quyến luyến căn nhà này vậy? Có cái gì... có bao giờ con tỏ ra yêu thích căn nhà này đâu?

Nó chỉ nhìn mẹ nó, không nói một lời. Nó có bí mật riêng. Bí mật ấp ủ trong bí mật. Nó không tiết lộ cho ai biết, ngay cả với chú Oscar và Bassett. Mẹ nó lưỡng lự rồi nói như hờn dỗi.

- Thôi được, tùy con, nhưng phải hứa với mẹ là không được căng thẳng vì chuyện đua ngựa nữa.

Thằng bé nói, ra vẻ tự nhiên.

- Con có nghĩ gì đâu. Mẹ đừng lo nhé! Nếu là mẹ con chẳng phải lo nghĩ gì.

- Mẹ cũng chẳng phải bận tâm mệt trí làm gì với những chuyện vớ vẩn nếu mẹ là con.

Nó lặp lại.

- Nhưng mẹ không phải lo lắng gì cả.

Người mẹ đáp, giọng mệt mỏi.

- Sao không lo?

- Không! Mẹ phải biết là mẹ không nên lo lắng gì cả!

- Sao? Mẹ phải biết ư?

Sự bí mật của Paul là con ngựa gỗ không tên. Từ ngày không cần cô coi trẻ túc trực, con ngựa gỗ được đưa lên phòng nó trên lầu. Mẹ nó thường trách.

- Con lớn rồi, cưỡi ngựa gỗ trông kỳ lắm!

Nó đáp thật kỳ lạ.

- Vâng, cho đến khi có một con ngựa thật. Bây giờ con cần một con ngựa làm bạn.

Nàng cười.

- Nó làm con vui à?

- Vâng! Nó tốt lắm, luôn đưa con đến đó!

Cuộc đua ở Derby đến gần. Thằng bé căng thẳng hơn. Hầu như nó không ý thức được mọi việc xung quanh nữa và nó rất khác lạ. Mắt nó trở nên ma quái hơn. Mẹ nó thình lình có những linh cảm bất thường về nó. Một thứ linh cảm chết chóc. Nàng thường chạy đến chỗ nó, xem nó có khỏe không.

Hai đêm trước cuộc đua Derby, nàng đi dự dạ hội trên tỉnh. Đang lúc vui vẻ thì linh cảm đó chợt ập đến, bóp nghẹt tim nàng làm nàng không chịu nổi. Nàng xua đuổi nó bằng sự tỉnh táo, bằng lý trí vì nàng không tin dị đoan. Nhưng nó quá mạnh mẽ. Nàng phải rời sàn nhảy, xuống nhà gọi điện thoại cho người coi trẻ. Cô coi trẻ kinh hoảng vì bị dựng dậy giữa đêm khuya.

- Các cháu bình thường chứ?

- Vâng, bình thường cả...

- Paul... có khỏe không?

- Cậu đi ngủ sớm... tôi lên xem nhé?

Nàng không muốn sự riêng tư của con trai bị xâm phạm.

Nàng cùng chồng trở về nhà lúc một giờ sáng. Tất cả im lìm. Nàng bảo người tớ gái cứ đi ngủ. Chồng nàng đang pha nước cam ở trong bếp.

Vì sự xao xuyến vẫn bóp nghẹt tim nàng, thật nhẹ nhàng, nàng lên lầu, đến phòng Paul. Hành lang im lìm. Có tiếng gì trong phòng thằng bé khẽ vọng ra. Cái gì vậy?

Nàng đứng đó, ngoài cửa phòng, lắng nghe. Tiếng động kỳ lạ, không lớn lắm. Nó nặng nề, man rợ như từ cõi khác vọng lại. Cái gì vậy? Trời ơi, nó là cái gì vậy? Nàng đoán và biết là cái gì rồi. Nhưng nàng không dám chắc, không thể nói chắc đó là tiếng gì.

Nó vẫn tiếp tục, điên loạn...

Lạnh toát người vì sợ hãi, nàng xoay tay nắm cửa.

Căn phòng tối đen. Bên cửa sổ lờ mờ, nàng thấy có cái gì lắc lư. Nàng nhìn nó trân trân trong kinh ngạc. Thật nhanh, nàng bật công tắc đèn và thấy con trai mình. Nó đang ngồi trên con ngựa gỗ, lắc lư điên dại. Ánh đèn thình lình thắp sáng nó và thắp sáng nàng. Nàng hét lên.

- Paul! Con làm gì vậy!

Nó cũng hét lên, giọng mạnh mẽ và kỳ dị.

- Đó là Malabar! Đó là Malabar!

Mắt nó nhìn nàng không chút thần sắc. Nó càng thúc con ngựa dữ dội hơn và nó té rất mạnh trên sàn. Nàng thấy tim mình thót lại, vội chạy đến bên con trai, bế nó lên.

Nhưng thằng bé đã bất tỉnh. Sau đó nó tỉnh lại nhưng không nhận biết gì được nữa vì bị viêm não. Nó trằn trọc, nói sảng. Mẹ nó ngồi suốt với nó.

- Malabar! Malabar! Bassett đâu, tôi biết rồi, đó là Malabar!

Thằng bé gượng dậy đến bên con ngựa gỗ, vỗ về, cám ơn nó đã truyền thông điệp. Người mẹ kinh hãi hỏi.

- Nó nói Malabar nghĩa là gì?

Bố nó đáp lạnh lùng.

- Tôi không biết.

Nàng hỏi Oscar.

- Nó nói Malabar nghĩa là gì?

- Đó là tên một trong những con ngựa ở cuộc đua tại Derby sắp tới.

Oscar báo cho Bassett biết và chính ông ta cá cược 1.000 bảng cho con Malabar, một ăn mười bốn.

Ba hôm sau, bệnh tình thằng bé có chiều nguy ngập. Mọi người trông chờ một phép lạ. Thằng bé cứ trằn trọc, mê sảng. Nó không ngủ, cũng không hồi phục trí nhớ. Đôi mắt nó thất thần. Mẹ nó túc trực bên cạnh, lòng tan nát.

Tối hôm đó Oscar không đến nhưng Bassett đến, xin được vào thăm Paul một chút, chỉ xin một phút thôi. Nàng đã cho anh ta nghỉ việc từ hôm đó, bực mình vì anh ta đến nhưng bằng lòng cho anh ta vào vì biết đâu Bassett sẽ làm thằng bé tỉnh trí lại.

Anh ta bước nhẹ nhàng vào phòng, chào nàng rồi đến bên Paul, nhìn vào cặp mắt của đứa bé mê sảng, sắp chết. Anh nói thật khẽ khàng.

- Cậu Paul... Cậu Paul! Malabar về nhất, ăn trắng! Tôi đã làm theo lời cậu. Cậu đã thắng hơn 70.000 bảng, tổng cộng cậu có hơn 80.000 bảng. Malabar thắng rồi, cậu Paul!

- Malabar! Malabar! Phải con nói Malabar sẽ thắng không mẹ? Phải con đã nói thế không? Mẹ có nghĩ con may mắn không? Con biết Malabar sẽ về nhất mà! Hơn 80.000 bảng! Con biết mà! Thế là Malabar đã về nhất... nếu tôi cưỡi con ngựa của tôi cho đến khi tôi chắc chắn, tôi sẽ báo cho cậu biết, Bassett, cậu thắng bao nhiêu?

- Tôi cá 1.000, thắng 14.000.

- Con chưa bao giờ nói với mẹ rằng nếu con cưỡi con ngựa gỗ của con thì con sẽ đến đó, con sẽ tuyệt đối chắc chắn! Mẹ, phải con là người may mắn không mẹ? Con may mắn lắm mà!

- Không, mẹ không nghĩ thế, con không bao giờ may mắn cả!

Thằng bé chết trong đêm đó.

Mẹ nó ngồi bên xác nó, tiếng người chú vọng bên tai nàng.

- Trời ơi, chị Hester! Chị có hơn 80.000 bảng để cười và một đứa con để khóc... thằng bé khốn khổ... nó đã ra đi một cách tốt đẹp trên lưng con ngựa gỗ của nó để tìm cho ra con ngựa về nhất...

➖➖➖

 

 

 

 

The Rocking-Horse Winner

There was a beautiful woman who started life with all the advantages, but she had no luck. She married for love, and the love turned to dust. She had lovely children, yet she felt they had been forced upon her and she could not love them.

They looked at her coldly, as if they had found a weakness in her character. She wanted to find a way to cover up this weakness, but did not know what it was. Whenever her children were present, she felt the center of her heart go hard. This troubled her, and in her manner she was all the more gentle and concerned for her children, as if she loved them very much.

Only she herself knew that at the center of her heart was a hard little place that could not feel love, no, not for anybody. Everybody else said of her: "She is such a good mother. She really loves her children." Only she herself, and her children themselves, knew it was not so. They read it in each others eyes.

There were a boy and two little girls. They lived in a pleasant house with a nice garden. They had good servants, and felt themselves better than anyone in the neighborhood.

Although they lived well, they were never totally happy in the house. There was never enough money. The mother had a small income, and the father had a small income, but not nearly enough for the social position which they had to keep up. The father worked in some office in town. But though he had good chances to be successful, this never came to anything. There was always the pressing feeling of not having enough money. However, the lifestyle was always kept up.

At last the mother said: "I will see if I can't make something." But she did not know where to begin.

She tried hard to think of things to do, and did this thing and the other, but could not find anything successful. The failure made deep lines come into her face. Her children were growing up, they would have to go to school. There must be more money, there must be more money. The father, who was very handsome and expensive in his tastes, seemed as if he never would be able to do anything worth doing. And the mother, who thought highly of herself and whose tastes were just as expensive, did not succeed any better.

And so the house came to be filled with the unspoken words. "There must be more money! There must be more money!" The children could hear it at Christmas, when the expensive and wonderful toys filled the play-room. Behind the shining modern rocking-horse, behind the smart doll's house, a voice would say quietly, "There must be more money! There must be more money!"

It came whispering from the movement of the rocking-horse and even the horse, bending his wooden head impatiently to go faster, heard it. The big doll, dressed in pink and sitting and smiling in a knowing way, could also hear it. The foolish puppy was looking even more foolish than usual, for he heard the secret words all over the house. "There must be more money!"

Yet nobody ever said the words. They were everywhere, and therefore no one spoke them. Just as no one ever says, "We are breathing!" even though breaths are coming and going all the time.

"Mother," said the boy Paul one day, "why don't we keep a car of our own? Why do we always use uncle's or a taxi?"

"Because we're the poor members of the family," said the mother.

"But why are we poor, mother?"

"Well.. I suppose," she said slowly and bitterly, "it's because your father has no luck."

The boy was silent for some time.

"Is luck money, mother?" he asked, rather fearfully.

"No, Paul. Not quite. It's what causes you to have money."

"Oh!" said the boy. "Then what is luck, mother?"

"As I said, it's what causes you to have money. If you're lucky you have money. That's why it's better to be born lucky than rich. If you're rich, you may lose your money. But if you're lucky, you will always get more money."

"Oh! Will you? And is father not lucky?"

"Very unlucky, I should say," she said bitterly.

The boy watched her with unsure eyes.

"Why?" he asked.

"I don't know. Nobody ever knows why one person is lucky and another unlucky."

"Don't they? Nobody at all? Does nobody know?"

"Perhaps God. But He never tells."

"He ought to, then. And aren't you lucky either, mother?"

"I can't be, if I married an unlucky husband."

"But by yourself, aren't you?"

"I used to think I was, before I married. Now I think I am very unlucky indeed."

"Why?"

"Well... never mind! Perhaps I'm not really," she said.

The child looked at her, to see if she meant it. But he saw, by the lines of her mouth, that she was trying to hide something from him.

"Well, anyhow," he said in a strong voice, "I'm a lucky person."

"Why?" said his mother, with a sudden laugh.

He looked her again with eyes wide open. He didn't even know why he had said it.

"God told me!" he said, continuing the lie.

"I hope He did, dear!"

"He did, mother!"

"Excellent," said the mother, using one of her husband's favorite words.

The boy saw that she did not believe him. Or, rather, that she paid no attention to what he said. This angered him a little, and made him want to make her believe him.

He went off feeling confused and, in a childish way, looking for the secret to "luck." Thinking of nothing else, taking no notice of other people, he went about keeping to himself, looking for luck. He wanted luck, he needed it. When the two girls were playing dolls in the play-room, he would sit on his big rocking-horse and ride it madly with such energy that worried the little girls. Wildly the horse rode on, the waving dark hair of the boy going up and down, his eyes with a strange fire in them. The little girls were too scared to speak to him.

When he had ridden to the end of his mad little journey, he climbed down and stood for a long time in front of the rocking-horse, looking into its face. It looked wild with its red mouth slightly open and wide and bright glass eyes. "Now!" he would silently command the horse. "Now, take me to where there is luck! Take me!"

And he would hit the horse on the neck with the little whip he had got from his Uncle Oscar. He knew the horse could take him to where there was luck, if only he forced it. So he would get on again, and start on his wild ride, hoping at last to get there. He knew he could get there.

"You'll break your horse, Paul!" said the nurse.

"He always rides like that! I wish he'd stop!" said his sister Joan.

But he only looked angrily down on them in silence. The nurse gave him up. She could make nothing of him. Anyhow, he was growing too old to be in her care.

One day his mother and his Uncle Oscar came in when he was on one of his rides. He did not speak to them.

"Hello, you young jockey! Riding a winner?" said his uncle.

"Aren't you growing too big for a rocking-horse? You're not a very little boy any longer, you know," said his mother.

But Paul's fierce blue eyes, set rather close together, looked straight ahead. He would speak to nobody when he was riding at full speed. His mother watched him with a worried look on her face.

At last he suddenly stopped riding his horse and got down.

"Well, I got there!" he said excitedly, standing with long legs apart.

"Where did you get to?" asked his mother.

"Where I wanted to go!" he said rudely.

"That's right, son!" said Uncle Oscar. "Don't you stop till you get there. What's the horse's name?"

"He doesn't have a name," said the boy.

"Gets on without one all right?" asked the uncle.

"Well, he has different names. He was called Sansovino last week."

"Sansovino, eh?" said the uncle. "Won the big race at Ascot. How did you know his name?"

"He is always talking about horse racing with Bassett," said Joan.

Uncle Oscar was delighted to find that his small nephew was up with the latest horse racing news. Bassett, the young gardener, had been wounded in the left foot in the war. He had served under Oscar in the army, and got the gardening job through Oscar. Bassett knew a lot about horse racing. He lived for horse racing, and the small boy lived it with him.

Oscar went and talked to Bassett.

"Master Paul comes and asks me about racing, so I can't do more than tell him, sir," said Bassett. His face was terribly serious, as if he were speaking of religious matters.

"And does he ever put anything on a horse he thinks will win?"

"Well, I don't want to give him away. He's a young sport, a fine sport, sir. Would you mind asking him? He sort of takes a pleasure in it, and perhaps he'd feel I was giving him away, sir, if you don't mind."

Oscar could see that Bassett was very serious. He went back to his nephew, and took him off for a ride in his car.

"Say, Paul, old man, do you ever put any money on a horse?" the uncle asked.

The boy watched the handsome man closely.

"Why, do you think I oughtn't to?" he answered.

"Not a bit of it! I thought perhaps you might give me a tip for the Lincoln races next weekend."

The car sped on into the country, going down to Uncle Oscar's place in Hampshire.

"Do you promise you won't tell anyone?" said the nephew.

"I promise, son!" said the uncle.

"Well, then, Daffodil."

"Daffodil! I doubt it, sonny. What about Mirza?"

"I only know the winner," said the boy. "That's Daffodil."

"Daffodil, eh?"

The uncle said nothing more for a moment. Daffodil was a largely unknown horse.

"Uncle!"

"Yes, son?"

"You won't let it go any further, will you? I promised Bassett."

"Bassett be damned, young man! What's he got to do with it?"

"We're partners. We've been partners from the first, Uncle. He lent me my first five shillings, which I lost. I promised him that it was to only be between me and him. Remember when you gave me that ten shilling note. I started winning with that, so I thought you were lucky. You won't let it go any further, will you?"

The boy looked at his uncle from those big, hot, blue eyes, set rather close together. The uncle moved in his seat and laughed uneasily.

"Right you are, son! I'll keep your tip private. Daffodil, eh? How much are you putting on him?"

"All except twenty pounds," said the boy. "I keep that in reserve."

The uncle thought it a good joke.

"You keep twenty pounds in reserve, do you, you young dreamer? What are you betting, then?"

"I'm betting three hundred," said the boy seriously. "But it's between you and me, Uncle Oscar! Promise?"

The uncle laughed loudly.

"It's between you and me all right," he said. "But where's your three hundred?"

"Bassett keeps it for me. We're partners."

"You are, are you! And what is Bassett putting on Daffodil?"

"He won't go quite as high as I do, I expect. Perhaps he'll go a hundred and fifty."

"What, pennies?" laughed the uncle.

"Pounds," said the child, with a surprised look at his uncle. "Bassett keeps a bigger reserve than I do."

Between wonder and amusement Uncle Oscar was silent. He said no more, but decided to take his nephew with him to the Lincoln races.

"Now, son," he said, "I'm putting twenty pounds on Mirza, and I'll put five pounds for you on any horse you fancy. What's your pick?"

"Daffodil, uncle."

"No, not five pounds on Daffodil!"

"I should if it was my own five pounds," said the child.

"Good! Good! Right you are! Five pounds for me and five pounds for you on Daffodil."

The child had never been to a race meeting before, and his eyes were blue fire. He pursed his mouth tight, and watched. A Frenchman just in front had put his money on Lancelot. Wild with excitement, he raised his arms up and down, shouting "Lancelot! Lancelot!".

Daffodil came in first, Lancelot second, Mirza third.

The child, with red cheeks and with eyes shining, was strangely calm. His uncle brought him four five pound notes, four to one.

"What am I do with these?" he cried, waving them before the boy's eyes.

"I suppose we'll talk to Bassett," said the boy. "I expect I have fifteen hundred now; and twenty in reserve; and this twenty."

His uncle studied him for some moments.

"Look here, son!" he said. "You're not serious about Bassett and that fifteen hundred, are you?"

"Yes, I am. But it's between you and me, uncle. You promised!"

"I remember, son! But I must talk to Bassett."

"If you'd like to be a partner, uncle, with Bassett and me, we could all be partners. Only, you'd have to promise not to let it go beyond us three. Bassett and I are lucky. And you must be lucky, because it was your ten shillings I started winning with."

Uncle Oscar took both Bassett and Paul into Richmond Park for an afternoon, and there they talked.

"It's like this, you see, sir," said Bassett. "Master Paul would get me talking about racing events, telling him stories, you know, sir. And he was always wanting to know if I'd made money or if I'd lost. It's about a year since, now, that I put five shillings on a horse for him. And we lost. Then his luck turned, with that ten shillings he had from you. We put that on Singhalese. And since that time, it's been pretty much the same, all things considering. What do you say, Master Paul?"

"We're all right when we're sure," said Paul. "It's when we're not quite so sure that we go down."

"Oh, but we're careful then," said Bassett.

"But when are you sure?" smiled Uncle Oscar.

"It's Master Paul, sir," said Bassett in a secret, religious voice. "It's as if he had it from heaven. Like Daffodil, now, for the Lincoln. That was as sure as eggs."

"Did you put anything on Daffodil?" asked Oscar Cresswell.

"Yes, sir. I made my bit."

"And my nephew?"

Bassett said nothing, looking at Paul.

"I made twelve hundred, didn't I, Bassett? I told uncle I was putting three hundred on Daffodil."

"That's right," said Bassett, nodding.

"But where's the money?" asked the uncle.

"I keep it safely locked up, sir. Master Paul can have it any minute he likes to ask for it."

"What, fifteen hundred pounds?"

"And twenty! And forty, that is, with the twenty he made on the course."

"It's amazing!" said the uncle.

"If Master Paul offers you to be partners, sir, I would, if I were you; if you'll excuse me," said Bassett.

Oscar Cresswell thought about it.

"I'd like to see the money," he said.

They drove home again, and sure enough, Bassett showed him the fifteen hundred pounds in winnings plus the twenty pounds reserve.

"You see, it's all right, uncle, when I'm sure! Then we go strong, for all we're worth. Don't we Bassett?"

"We do that, Master Paul."

"And when are you sure?" said the uncle, laughing.

"Oh, well, sometimes I'm absolutely sure, like about Daffodil, said the boy. "And sometimes I have an idea, and sometimes I don't have any idea, do I, Bassett? Then we're careful, because we mostly go down."

"You do, do you! And when you're sure, like about Daffodil, what makes you sure, sonny?"

"Oh, well, I don't know," said the boy uneasily. "I'm sure, uncle; that's all."

"It's as if he had it from heaven, sir," Bassett said again.

"I should say so!" said his uncle.

But he became a partner. And when the Leger Cup was coming on, Paul was "sure" about Lively Spark, which was not highly thought of. The boy insisted on putting a thousand on the horse, Bassett went for five hundred, and Oscar Cresswell two hundred. Lively Spark came in first, and the betting had been ten to one against him. Paul had made ten thousand pounds.

"You see," he said, "I was absolutely sure of him."

Even Oscar Cresswell had made two thousand.

"Look here, son," he said, "this sort of thing worries me."

"It needn't, uncle! Perhaps I shan't be sure again for a long time."

"But what are you going to do with your money?" asked the uncle.

"Of course," said the boy, "I started it for mother. She said she had no luck, because father is unlucky. So I thought if I was lucky, it might stop whispering."

"What might stop whispering?"

"Our house. I hate our house for whispering."

"What does it whisper?"

"Why... why...," the boy said nervously, "why, I don't know. But it's always short of money, you know, uncle."

"I know it son, I know it."

"You know people send mother legal papers for money we owe, don't you, uncle?"

"I'm afraid I do," said the uncle.

"And then the house whispers, like people laughing at you behind your back. It's awful, that is! I thought if I was lucky..."

"You might stop it," added the uncle.

The boy watched him with big blue eyes, that had a strange cold fire in them, and he said never a word.

"Well, then!" said the uncle. "What are we doing?"

"I don't want mother to know I was lucky, said the boy.

"Why not, son?"

"She'd stop me."

"I don't think she would."

"I don't want her to know, uncle."

"All right, son! We'll manage it without her knowing."

They managed it very easily. Paul, at his uncle's suggestion, handed over five thousand pounds. The uncle gave this to the family lawyer. The lawyer was then to inform Paul's mother that a relative had put five thousand pounds into his hands for her. He would tell her that this money was to be paid out a thousand pounds at a time, on the mother's birthday, for the next five years.

"So she'll have a birthday present of a thousand pounds for five years," said Uncle Oscar. "I hope it won't make it all the harder for her later."

Paul's mother had her birthday in November. "The house had been "whispering" worse than ever lately, and, even in spite of his luck, Paul could not bear up against it. He was very worried about the effect of the birthday letter, telling his mother about the thousand pounds.

Paul was now too old to eat with the young children. When there were no visitors, he took his meals with his parents. His mother went into town nearly every day. She had discovered that she was good at drawing dresses, so she worked secretly in the office of a friend who was the chief "artist" for a leading dress maker. She drew the figures of ladies in fine clothes for newspaper advertisements. Her friend earned several thousand pounds a year, but Paul's mother only made several hundred. She was unhappy about this. She really wanted to be first in something, and could not even succeed in drawing dress making advertisements.

She was down to breakfast on the morning of her birthday. Paul watched her face as she read her letters. He saw the lawyer's letter. As his mother read it, her face hardened and became more expressionless. Then a cold, determined look came on her mouth. She hid the letter under the pile of others, and said not a word about it.

"Did you have anything nice in the post for your birthday, mother?" said Paul.

"A little bit nice," she said, in a cold voice that showed no excitement.

She went away to town without saying more. But in the afternoon Uncle Oscar appeared. He said Paul's mother had had a long meeting with the lawyer. She asked if the whole five thousand could not be paid to her at once, as she owed many people money.

"What do you think, uncle?" said the boy.

"I leave it to you, son."

"Oh, let her have it, then! We can win some more with the rest of the money," said the boy.

"A bird in the hand is worth two in the bush, young man," said Uncle Oscar.

"But I'm sure to know for the Grand National; or the Lincoln; or else the Derby. I'm sure to know for one of them," said Paul.

So Uncle Oscar signed the agreement, and Paul's mother received the whole five thousand. Then something very strange happened. The voices in the house suddenly went mad, like the sound of hundreds of frogs on a spring evening. There were new furnishings, and Paul had classes with a private teacher. He was going to Eton, his father's school, in the following autumn. There were flowers in the winter, and a show of the rich life Paul's mother had been used to. But the voices screamed and seemed to shake the house among the flowers and the new furniture. "There must be more money!" they cried. "Oh! There must be more money. Now, now... now! There must be more money. More than ever!"

It frightened Paul terribly. He studied away at Latin and Greek with his private teachers, but his busiest hours were spent with Bassett. The Grand National had come and gone by and he had not "known." He lost a hundred pounds. It was soon summer, and he looked worried as the time came for the Lincoln. But even for the Lincoln he didn't "know". He lost another fifty pounds. He looked even more worried and started to act strangely, as if something was going to explode in him.

"Let it alone, son! Don't you bother about it!" said Uncle Oscar. But it was as if the boy couldn't really hear what his uncle was saying.

"I've got to know for the Derby! I've got to know for the Derby!" the child said again, his big blue eyes shining with a sort of madness.

His mother noticed how nervous he was. "You'd better go the seaside for a holiday. Wouldn't you like to go to the seaside? I think you'd better," she said, looking at him with a worried look on her face.

But the child lifted his strange blue eyes.

"I couldn't possibly go before the Derby, mother!" he said. "I couldn't possibly!"

"Why not?" she said, her voice becoming heavy when she was opposed. "Why not? You can still go from the seaside to see the Derby with your Uncle Oscar, if that's what you wish. No need for you to wait here. Besides, I think you care too much about these races. It's a bad sign. My family was a gambling family, and you won't know till you grow up how much damage it has done. It can cause a lot of problems. I shall have to send Bassett away, and ask Uncle Oscar not to talk about racing to you unless you promise to be reasonable about it. Go away to the seaside and forget it. You're all nerves!"

"I'll do what you wish, mother, so long as you don't send me away till after the Derby," the boy said.

"Send you away from where? From this house?"

"Yes," he said.

"Why, you strange child, what makes you care about this house so much, suddenly? I never knew you loved it."

He looked at her without speaking. He had a secret within a secret, something he had not told anyone, even Bassett or his Uncle Oscar.

But his mother, after standing undecided with an unhappy look on her face for some moments, said: "Very well, then! Don't go to the seaside till after the Derby, if you don't want to. But promise me you won't let your nerves go to pieces. Promise you won't think so much about horse racing and events, as you call them!"

"Oh, no," said the boy as if the horse races were unimportant. "I won't think much about them at all, mother. You needn't worry. I wouldn't worry, mother, if I were you."

"If you were me and I were you," said his mother, "I wonder what we should do!"

"But you know you needn't worry, mother, don't you?" the boy repeated.

"I should be awfully glad to know it," she said in tired voice.

"Oh, well, you can, you know. I mean, you ought to know you needn't worry," he insisted.

"Ought I? Then I'll see about it," she said.

Paul's secret of secrets was his wooden horse. He was now old enough to not have to spend all day in the play-room being watched by the nurse. So he had had his rocking-horse removed to his bedroom at the top of the house.

"Surely, you're too big for a rocking-horse!" his mother had said at the time.

"Well, you see, mother, till I can have a real horse, I like to have some sort of animal about," had been his answer.

"Do you feel he keeps you company?" she laughed.

"Oh, yes! He's very good, he always keeps me company, when I'm there," said Paul.

So the horse, now starting to look a little worn, stood in the boy's bedroom.

The Derby was drawing near, and the boy grew more and more tense. He hardly heard what was spoken to him, he was very weak, and had a strange look in his eyes. His mother started to really worry about him. Sometimes, for a short time, she would feel a sudden anxiety about him that was almost painful. She wanted to go to him at once, and know he was safe.

Two nights before the Derby, she was at a big party in town. She had one of these feelings of anxiety about Paul while she was there. She could hardly speak and fought with the feeling, for she believed in common sense. But it was too strong. She had to leave the dance and go downstairs to telephone to the house. The children's nurse was surprised to be called in the night.

"Are the children all right, Miss Wilmot?"

"Oh, yes, they are quite all right."

"Master Paul? Is he all right?"

"He went to bed as good as can be. Shall I run up and look at him?"

"No," said Paul's mother. "No! Don't trouble. It's all right. Don't sit up. We shall be home fairly soon." She did not want her son's sleep to be disturbed.

"Very good," said the nurse.

It was about one o'clock when Paul's mother and father drove up to their house. All was still. Paul's mother went to her room and took off her white fur coat. She heard her husband downstairs, mixing a whisky and soda.

And then, because of the strange feeling in her heart, she quietly went upstairs to her son's room. As she went along the corridor, she heard a faint noise. What was it?

She stood, unmoving, outside his door, listening. There was a strange, heavy, and yet not loud noise. Her heart stood still. It was a soundless noise, yet rushing and powerful. Something huge, in violent, quiet motion. What was it? What in God's name was it? She ought to know. She felt that she knew the noise. She knew what it was, yet she could not place it. She couldn't say what it was. And on and on it went, like a madness.

Softly, frozen with anxiety and fear, she turned the door handle.

The room was dark. Yet in the space near the window, she heard and saw something moving backwards and forwards. She watched in fear and amazement.

Then suddenly she switched on the light and saw her son, in his green pyjamas, madly going backwards and forwards on the rocking-horse. She could see him clearly, as he pushed the wooden horse to go faster. And he could see her, in her pale green dress standing at the open door.

"Paul!" she cried. "Whatever are you doing?"

"It's Malabar!" he screamed in a powerful, strange voice. "It's Malabar!"

He looked at her with shining eyes for one strange and senseless second, as he stopped pushing his wooden horse. Then he fell with a crash to the ground. She, all her suffering motherhood rushing through her, ran to gather him up.

But he was unconscious, and unconscious he remained, with some kind of brain sickness. He talked and threw his body wildly from side to side on the bed, as his mother sat quietly by his side without showing any sign of emotion.

"Malabar! It's Malabar! Bassett, Bassett, I know! It's Malabar!"

So the child cried, trying to get up and again ride the rocking-horse that helped him to be sure.

"What does he mean by Malabar?" asked the mother.

"I don't know," said the father in a cold voice.

"What does he mean by Malabar?" she asked her brother Oscar.

"It's one of the horses running in the Derby," was the answer.

And, although he knew it was wrong, Oscar Cresswell spoke to Bassett and put a thousand pounds on Malabar at fourteen to one for himself.

The third day of the illness was the one the doctors had said was the most important. They were waiting for a change. The boy, with his long, curly hair, was moving his head from side to side continuously on the pillow. He did not sleep or become conscious again. His eyes were like blue stones and his mother sat beside him, feeling that her heart had also been turned into a stone.

In the evening, Oscar Cresswell did not come. However, Bassett sent a message, asking if could he come up for one moment. Paul's mother was very angry at this, but on second thought agreed. The boy was the same. Perhaps Bassett might bring him to consciousness.

The gardener, a short man with a little brown moustache and small, sharp brown eyes, walked quietly into the room. He touched an imaginary cap to Paul's mother, and went to stand beside the bed. With tears in his eyes, he looked at the dying child.

"Master Paul!" he whispered. "Master Paul! Malabar came in first all right, a clean win. I did as you told me. You've made over seventy thousand pounds, you have. Now you've got over eighty thousand. Malabar came in all right, Master Paul."

"Malabar! Malabar! Did I say Malabar, mother? Did I say Malabar? Do you think I'm lucky, mother? I knew Malabar, didn't I? Over eighty thousand pounds! I call that lucky, don't you, mother? Over eighty thousand pounds! I knew, didn't I know I knew? Malabar came in all right. If I ride my horse till I'm sure, then I tell you, Bassett, you can go as high as you like. Did you put all your money on it, Bassett?"

I went a thousand on it, Master Paul."

"I never told you, mother, that if I can ride my horse, and get there, then I'm absolutely sure... oh, absolutely! Mother, did I ever tell you? I am lucky!"

"No, you never did," said the mother.

But the boy died in the night.

As he lay dead, his mother heard her brother's voice. "My God, Hester, you're eighty thousand pounds to the good, and a poor son to the bad," he said. "But, poor, poor boy, he's best gone out of a life where he rides his rocking-horse to find a winner."

 

➖ ➖ ➖