Tiểu thuyết chiều thứ Bảy

  1. Trang chủ
  2. Danh mục
  3. Hỏi - Đáp

 
 
Tiểu thuyết chiều thứ Bảy, Số 38 đăng ngày 2020-07-04
***
Tiền tài và thần Tình ái
Tác giả: O. Henry
Sau bản dịch tiếng Việt là nguyên bản tiếng Anh: "Mammon and the Archer".

Nghe có tiếng xe hơi đậu, ông Anthony Rockwall – nhà công nghiệp, chủ hãng xà phòng Rockwall Eureka nay đã nghỉ hưu – ngẩng lên, nhìn qua cửa sổ phòng đọc sách của dinh thự nhà ông trên Đại lộ số 5. Thấy người hàng xóm ở kế bên phải – lão quý tộc G. Van Schuylight Suffolk Jones – bước xuống xe, ông tức cười. Như thường lệ, vừa chạm mặt pho tượng Ý thời Phục hưng đặt trước tiền sảnh dinh cơ của ông Vua Xà phòng, lão quý tộc lại nhăn tít cái mũi khoằm khoặm lại.

Cựu hoàng xà phòng lắc đầu: ”Khó chịu với cái bức tượng cổ ấy làm gì cơ chứ; phải lão đừng để ý, ta đã tặng nó cho viện bảo tàng rồi… Hè tới đây, ta sẽ cho sơn xanh trắng đỏ lại ngôi nhà này, không biết lúc ấy cái mũi vẹt nòi Hà Lan của lão còn chun tới đâu nữa!”.

Vươn vai đứng dậy bước ra cửa phòng, với cái giọng rền vang như chuông vỡ, ông gọi to: “Mike!” vẫn cái giọng gào đến rách bầu trời như ngày nào của ông trên thảo nguyên Kansas. Và khi nghe có tiếng người hầu đáp, ông bảo: “Nói với con trai ta, có đi đâu thì cũng phải vào đây một lúc đã, nhé!”.

Khi con trai ông – một tay xóc xóc xâu chìa khóa trong túi quần, tay kia vò đầu nhưng quần áo vẫn tươm tất – bước vào, ông đặt tờ báo sang một bên, soi mói nhìn anh. Đột nhiên, ông hỏi:

– Richard, khoản xà phòng con tiêu pha thế nào?

Richard bối rối. Mới ra trường, về nhà chưa đến sáu tháng, chưa hiểu hết tính khí của ông già, anh lúng túng cứ như một cô gái khi đến dự buổi khiêu vũ đầu tiên trong đời.

Anh lắp bắp:

– Đâu chừng… sáu đô la một tá, bố à!

– Còn quần áo con vẫn mặc?

– Dạ… cỡ sáu mươi đô; cũng vừa phải thôi…

Ngồi nhỏm dậy, vẻ dứt khoát, ông già bảo:

– Con thuộc giới thượng lưu. Bố nghe nói giới trẻ thượng lưu vẫn xài xà phòng loại hai mươi bốn đô một tá, và quần áo chúng mặc không thứ nào dưới một trăm đô; con đâu có thiếu tiền, tội gì phải dè sẻn! Hiện nay, không phải vì tư vị mà bố vẫn xài xà phòng Eureka loại cũ; đó là loại tốt nhất đấy. Đừng có vì hà tiện mười xu mà đi mua loại xà phòng tồi; đối với thanh niên ở thế hệ của con, với vị trí xã hội như con, xài xà phòng loại năm mươi xu một bánh thì cũng cho là được đi. Bố đã nói, con thuộc giới thượng lưu; người ta vẫn thường nói là phải phấn đấu cả ba đời mới chen chân được vào giới đó, bố không tin như vậy. Cũng như dầu để nấu xà phòng, tiền bạc bôi trơn tuốt; tiền bạc sẽ đặt con vào giới thượng lưu. Nói không quá đáng chứ, nhờ có tiền, bố mới là bố, bố thô lỗ, bố cục mịch không khác mấy lão ở kế nhà mình, vậy mà bố còn phải vãi tiền ra mới được xem là cùng giới với họ…

– Cũng có thứ mà tiền không làm được đâu, bố à! – Richard rầu rĩ đáp.

Ông già tỏ ra phật ý:

– Thời buổi này mà con còn nói vậy à? Bố sẵn sàng đánh cuộc đấy. Con cứ thử tra từ đầu đến cuối quyển đại từ điển bách khoa xem, có thứ gì mà con không mua được bằng tiền không…

Vẻ bứt rứt, Richard đáp:

– Có đấy bố; có một thứ mà không tiền bạc nào mua được, nó không thể đưa ta vào giới xã hội thượng lưu đặc biệt được.

Ông Anthony kêu lên:

– Thật vậy sao? Đâu, con nói thử đi, có thứ gì mà tiền bạc không thể mua được đâu nào?

Richard lắc đầu.

Ông già quạu:

– Bố kêu con vào là vì chuyện ấy đấy; từ hai tuần nay bố để ý thấy hình như con có chuyện gì không ổn. Có gì mà phải buồn cơ chứ. Bố chỉ nhón tay một cái là thu được ngay mười một triệu đô la trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không tính của chìm. Nếu là do cái bệnh gan của con, chiếc du thuyền Rambler thả neo trong vịnh kia sẽ là của con; đổ than vào, chỉ cần hai ngày nó có thể đưa con tới tắm biển ở Bahamas…

Richard hiểu ý ông già muốn nói gì; anh nói giọng uể oải:

– Bố đoán gần đúng rồi đấy.

– A! – ông già nheo mắt, reo lên– Vậy thì nói đi, thế tên con bé là gì ?

Richard đi đi lại lại quanh phòng; ông già tuy hay lớn tiếng nhưng coi bộ từng trải, dễ gần, có thể trút bầu tâm sự được.

Thấy Richard không trả lời, ông già lại đoán:

– Con chưa biết tên cô ta à; sao không hỏi? Bố tin là cô ta ngã vào vòng tay con ngay ấy chứ! Con có tiền này, đẹp trai này, lịch thiệp này, mà lại sống đứng đắn, tay con chưa kịp hôi mùi xà phòng Eureka này, con có học này… cô ta còn muốn gì nữa, hả?

– Con không có cơ hội nào để THỔ LỘ cả – Richard rầu rĩ đáp.

– Cơ hội…– Ông già kêu lên: – Sao không tạo cơ hội? Mời cô ta đi dạo ở công viên, đưa cô ta về nhà sau khi xem lễ, đón cô ta sau buổi hòa nhạc… Ôi dào, cơ với chả hội!

– Bố không biết ấy chứ… trong tầng lớp của nàng, giờ giấc sít sao lắm, được sắp đặt trước hàng mấy ngày… Không cưới được nàng, đối với con, thành phố này chẳng khác gì chốn ngục tù u ám… Con không thể nào viết thư tỏ tình cho nàng được, làm như vậy không được đâu!

– Thôi đi, ý con muốn nói tiền bố cho con chưa đủ để mua một hai giờ trò chuyện riêng với cô ta chứ gì?

– Trễ rồi bố à! Con trù trừ quá lâu rồi. Trưa ngày kia là Lantry đi châu Âu học trong hai năm. Ngày mai con sẽ gặp riêng cô ấy được ít phút. Hiện giờ cô ấy đang ở nhà bà dì ở Larchmont, con không đến đó được, nhưng cô ấy đã nhận lời cho con đi xe đến đón cô ấy ở ga xe lửa trung tâm lúc 8g30, từ đó tụi con phải đi thật nhanh đến rạp Wallace. Mẹ cô ấy và mấy người nữa sẽ đợi sẵn ở đó để cùng vào xem kịch với tụi con. Bố thử nghĩ, trong hoàn cảnh ấy, với sáu, bảy phút, con làm sao nói chuyện được với cô ấy, nói được gì nào? Rồi trong khi xem kịch hoặc cả sau đó nữa, còn cơ hội nào để con bày tỏ với cô ấy đây? Không, không còn cơ hội nào nữa đâu! Tiền bạc của bố không giúp gì được đâu, không mua được phút nào đâu! Nếu mua được, hẳn người giàu đã bỏ tiền ra mua để được sống lâu hơn… Từ bây giờ cho đến lúc cô ấy lên đường, không hy vọng gì kiếm ra thời gian để gặp riêng cô ấy được!

Ông Anthony nheo mắt:

– Được rồi, được rồi, Richard. Giờ thì con có thể xuống câu lạc bộ chơi được rồi đấy. Bố hy vọng là con không quá si ngốc đến mức quên cả vui chơi… Bố mừng vì đó không phải là cái bệnh gan của con. À, thỉnh thoảng con cũng nên vào đền thắp vài nén nhang cầu thần Tiền tài phù hộ… – Ngừng một chút, ông tiếp – Con nói không thể dùng tiền mua thêm thời gian phải không? Ồ, dĩ nhiên, con không thể đặt mua sự vĩnh cửu và người ta gói lại mang đến tận nhà cho mình được, nhưng bố thì đã nhiều lần bố trông thấy Thần Thời gian vấp té dập cả chân khi bước qua mấy cái mỏ vàng đấy!

Tối đó, lúc ông già đang đọc tờ báo buổi chiều thì bà cô Ellen dịu dàng, đa cảm, da đã nhăn nheo, bị đè nặng trước sự giàu sang đến thăm; chẳng mấy chốc, cuộc chuyện trò giữa hai anh em đã xoay quanh chuyện cảnh truân chuyên của những lứa đôi.

Ông anh che miệng ngáp:

– Nó nói với tôi cả rồi, và tôi cũng đã nói với nó là tiền bạc của tôi là để lo cho nó, nhưng nó không tin là tiền bạc có thể lo được. Nó nói tiền bạc cũng chẳng ích gì. Nó nói là dù cho có cả chục ông triệu phú cùng xúm vào cũng không thể nào lay chuyển nổi các ước lệ xã hội nghiêm ngặt…

Cô Ellen nóng nảy:

– Anh Anthony này, anh đừng nói đến chuyện tiền bạc nữa, có được không! Đối với tình yêu chân thành thì tiền bạc có ý nghĩa gì cơ chứ! Anh phải biết, tình yêu có sức mạnh vạn năng. Phải chi nó chịu nói sơm sớm một chút… Em biết, cô bé không từ chối thằng Richard nhà mình đâu. Giờ thì trễ quá rồi, thằng bé đâu còn dịp nào để ngỏ ý với cô bé nữa chứ! Tiền bạc của anh làm sao mua được hạnh phúc cho con trai anh chứ!

Tám giờ tối hôm sau, cô Ellen lục trong chiếc hòm mọt đục, lấy ra một chiếc nhẫn vàng trông là lạ, đem đến cho Richard. Cô bảo:

– Đây là chiếc nhẫn mẹ cháu để lại cho cô. Mẹ cháu nói là nó đem lại may mắn trong tình yêu, và dặn cô trao lại cho cháu khi nào cháu tìm được người yêu. Tối nay, cháu nhớ đeo vào tay…

Richard thành kính cầm chiếc nhẫn, ướm vào ngón tay út; nó hơi lỏng, vào quá đốt thứ hai một tí mới dừng lại. Với phong thái chững chạc của một người đã trưởng thành, anh cởi nhẫn ra, cất vào túi áo vét, xong, anh quay điện thoại gọi xe ngựa tới.

Tám giờ ba mươi hai phút, anh nhìn thấy Lantry đứng lẫn trong đám đông trước cửa nhà ga. Thấy anh, cô gái nói nhanh:

– Mình phải nhanh nhanh lên mới được, đừng để mẹ phải đợi lâu!

– Tới rạp Wallace, càng nhanh càng tốt. – Richard ra lệnh cho viên xà-ích, đầy vẻ chiều chuộng.

Họ bon bon theo đường Bốn mươi hai tới đại lộ Broadway, xuôi xuống khu rực rỡ ánh đèn, dẫn từ những bãi cỏ mịn màng của hoàng hôn đến những khu đồi núi của ban mai. Đến đường Ba mươi tư, Richard đập vai viên xà ích, bảo dừng lại. Anh xin lỗi cô bạn, xuống xe:

– Tôi bị rớt chiếc nhẫn. Chờ tôi một phút, tôi thấy chỗ nó rơi rồi. Nhẫn mẹ tôi để lại, để mất… tôi không đành lòng…

Chưa đến một phút, anh đã quay trở lại, chiếc nhẫn trên tay.

Nhưng, trong khoảng thời gian chưa đến một phút đó, không biết từ đâu, một chiếc xe to kềnh đã đậu chắn ngay phía trước chiếc xe ngựa. Viên xà ích lách sang trái, cố vượt qua, nhưng vướng phải chiếc xe tải chất đầy hàng hóa; anh ta lùi xe, tính lách sang phải, lại đụng nhằm chiếc xe chở bàn ghế tủ giường lổn ngổn đậu ở phía sau, lái xe không biết đã bỏ đi đâu; hết đường xoay trở, tay xà-ích rủa thầm trong bụng, ôm dây cương chịu trận giữa cái mớ xe cộ vô ý thức đó.

Những cảnh ùn tắc thế này nhiều khi làm đình trệ thương mại và giao thông trong thành phố lớn.

– Sao không đi tiếp đi, anh – Cô Lantry giục, vẻ nóng ruột – chúng mình trễ mất!

Richard nhổm lên, nhìn quanh. Anh thấy xe cộ ứ động từng hàng dài, tắc nghẽn lại ở một quảng trường rộng, nơi có Đại lộ Broadway, Đại lộ Sáu và phố 34 giao nhau, tựa như một cô gái cố bó mình trong chiếc dây lưng nhỏ hơn nhiều so với cỡ eo mình. Cả một rừng xe – đã vậy, từ các đường nhánh, xe cộ cứ ùn ùn đổ tới, cản sau xe trước chạm cản trước xe sau, cả cửa xe cũng bị ép cứng, không tài nào mở ra được. Toàn bộ giao thông của khu Manhattan dồn lại quanh họ. Đến người dân New York già nhất trong số hàng nghìn người ngồi dọc hai bên hè phố cũng chưa bào giờ chứng kiến cảnh xe cộ bị tắc nghẽn tới vậy.

Richard ngồi xuống, lắc đầu:

– Xin lỗi em. Mình bị kẹt xe rồi. Ít ra cũng phải cả tiếng đồng hồ mới giải tỏa được cái mớ bòng bong này… Cũng tại anh, phải chi chiếc nhẫn không rớt thì đâu đến nỗi…

Cô Lantry hỏi:

– Chiếc nhẫn đâu, anh cho em xem nào…Em không trách anh đâu; vả lại em chỉ lo mẹ mong rồi lại căn vặn hỏi lý do, chứ kịch thì cũng chẳng có gì đáng để xem…

Mười một giờ tối. Cửa phòng ông Anthony có tiếng gõ. Đang nằm trên giường xem dở quyển truyện phiêu lưu, ông già quát:

– Vào đi!

Đó là cô Ellen. Cô nói, không giấu nổi vẻ náo nức:

– Anh Anthony, tụi nó đính hôn rồi; cô ấy nhận lời cầu hôn của thằng Richard nhà mình rồi!…Tụi nó kẹt xe suốt hai tiếng đồng hồ, và thằng bé nhà mình đã không bỏ lỡ cơ hội…

Ngừng một chút để thở, cô nói tiếp:

– Nào, anh Anthony, giờ thì anh hết khoe của nhé! Chỉ cần một biểu tượng của tình yêu, chỉ cần một chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu chân thành, chung thủy cũng đủ để thằng Richard nhà mình tìm thấy hạnh phúc… Cháu nó đánh rơi nhẫn trên phố, nó ra khỏi xe để tìm. Sau đó xe chuẩn bị đi thì nghẽn đường. Nó đã thổ lộ tình yêu và chiếm được trái tim cô bé trong lúc cái xe ngựa nằm chết gí ở đấy. Tiền bạc thì làm sao bù được với tấm chân tình kia chứ!

Ông Anthony ngắt lời:

– Đủ rồi, đủ rồi; chỉ cần thằng bé đạt được ý nguyện là tôi mừng rồi. Tôi đã bảo, nếu nó cần thì tốn kém bao nhiêu tôi cũng không tiếc…

Cô Ellen cố cãi:

– Nhưng thử hỏi trong chuyện này, tiền bạc có đem lại được điều gì tốt đẹp không nào?!

Ông Anthony Rockwall dài giọng:

– Thôi nào, cô em; tôi đang đọc đến chỗ tên cướp bị đắm tàu đây này; và hắn lại là tay sành sỏi về tiền bạc đến nỗi không để mình chết đuối được… Cô để tôi đọc hết chương này đã, có được không?

Chuyện đến đây là hết. Tự thâm tâm, tôi mong là độc giả cũng hài lòng với hạnh phúc của Richard. Tuy nhiên, chúng ta vẫn nên đi xuống tận dưới đáy giếng để tìm chân lý.

Sáng hôm sau, trước dinh cơ ông cựu hoàng xà phòng xuất hiện một người mặc áo ngắn tay, thắt chiếc cà-vạt xanh lốm đốm; anh ta rung chuông và được mời ngay vào phòng đọc sách.

Vớ tập ngân phiếu trên bàn, ông Anthony xé một tờ:

– Ồ, một cú thắng đậm vì xà phòng nhé. Đây, năm ngàn tiền mặt, thưởng cho anh về khoản dầu để nấu xà phòng…

Kelly, người mặc áo ngắn tay, nói:

– Tôi còn phải xuất thêm ba trăm đô ngoài kế hoạch nữa đó: thuê thêm chiếc xe hàng với mấy chiếc xe ngựa hết năm đô, chiếc xe tải nặng và mấy chiếc tải nhẹ mất mười đô. Mấy người chạy mô-tô đòi mười đô, bọn lái xe chở hàng đòi những hai mươi đô. Cảnh sát giao thông quất tôi nặng nhất, hai người trước, mỗi người năm mươi đô; hai người sau, một người hai mươi, một người hai mươi lăm… nhưng… họ cũng làm ra trò đấy chứ, ngài Rockwall? Cũng may mà ngài Thị trưởng không nhìn thấy cảnh kẹt xe… Chẳng tập dượt gì mà giờ giấc đâu đó khít rịt; đúng hai tiếng đồng hồ, không sai chạy lấy một giây…

– Một ngàn ba trăm đô, anh cầm lấy. Thưởng thêm cho anh một ngàn, còn ba trăm là để bù vào số tiền túi của anh. Anh không chê tiền chứ, anh Kelly?

– Tôi ấy à? Tôi lại không nện nhừ tử kẻ nào dám sáng chế ra sự nghèo đói ấy chứ lị.

Ông Anthony gọi giật lại khi Kelly vừa ra đến cửa:

–  Tôi quên hỏi, ở chỗ kẹt xe, anh có trông thấy một chú bé béo tốt, không mặc quần áo gì cả, giương cung bắn vãi ra bốn hướng không?

Kelly ngơ ngác:

– Sao, ông nói sao? Bắn tên vãi ra ấy à? Dààà… tôi không thấy, nhưng nếu có hẳn nó đã bị cảnh sát bắt nhốt từ trước rồi…

– Tôi cho rằng thằng nhãi ấy không có mặt ở đó – ông Anthony cười khoái chí – Thôi chào anh, Kelly!

➖➖➖

 

 

 

Mammon and the Archer

Old Anthony Rockwall, who made millions of dollars by making and selling Rockwall’s soap, stood at the window of his large Fifth Avenue house. He was looking out at his neighbor, G. Van Schuylight Suffolk-Jones. His neighbor is a proud member of a proud old New York family. He came out of his door and got into a cab. He looked once quickly, as usual, at Anthony Rockwall’s house. The look showed that Suffolk-Jones was a very important man, while a rich soapmaker was nothing.

“I will have this house painted red, white, and blue next summer,” said the Soap King to himself. “And we’ll see how he likes that.”

And then Anthony Rockwall turned around and shouted, “Mike!” in a loud voice. He never used a bell to call a servant.

“Tell my son,” he said when the servant came, “to come to me before he leaves the house.”

When young Rockwall entered the room, the old man put down the newspaper he had been reading. “Richard,” said Anthony Rockwall, “what do you pay for the soap that you use?”

Richard had finished college six months before, and he had come home to live. He had not yet learned to understand his father. He was always being surprised.

He said, “Six dollars for twelve pieces.”

“And your clothes?”

“About sixty dollars, usually.”

“You are a gentleman,” said his father. “I have heard of young men who pay twenty-four dollars for twelve pieces of soap, and more than a hundred for clothes. You have as much money to throw away as anyone else has. But what you do is reasonable. I myself use Rockwall Soap, because it is the best. When you pay more than ten cents for a piece of soap, you are paying for a sweet strong smell and a name.

“But fifty cents is good for a young man like you. You are a gentleman. People say that if a man is not a gentleman, his son can’t be a gentleman; but perhaps his son’s son will be a gentleman. But they are wrong. Money does it faster than that. Money has made you a gentleman. It has almost made me a gentleman. I have become very much like the two gentlemen who own the houses on each side of us. My manners are now almost as bad as theirs. But they still can’t sleep at night because a soapmaker lives in this house.”

“There are some things that money can’t do,” said the young man rather sadly.

“Don’t say that,” said old Anthony. “Money is successful every time. I don’t know anything you can’t buy with it. Tell me something that money can’t buy. And I want you to tell me something more. Something is wrong with you. I’ve seen it for two weeks. Tell me. Let me help you. In twenty-four hours I could have eleven million dollars here in my hands. Are you sick?”

“Some people call it sickness.”

“Oh!” said Anthony. “What’s her name? Why don’t you ask her to marry you? She would be glad to do it. You have money, you are good-looking, and you are a good boy. Your hands are clean. You have no Rockwall Soap on them.”

“I haven’t had a chance to ask her,” said Richard.

“Make a chance,” said Anthony. “Take her for a walk in the park. Or walk home with her from church.”

“You don’t know the life of a rich girl, father. Every hour and minute of her time is planned. I must have her, or the world is worth nothing to me. And I can’t write to say I love her. I can’t do that.”

“Do you tell me,” said the old man, “that with all my money you can’t get an hour or two of a girl’s time?”

“I’ve waited too long. She’s going to Europe the day after tomorrow. She’s going to be there two years. I’m allowed to see her alone tomorrow evening for a few minutes. She’s coming to the city on a train. I’m going to meet her with a cab. Then we’ll drive fast to the theater where she must meet her mother and some other people. Do you think she would listen to me then? No. Or in the theater? No. Or after the theater? No! No, father, this is one trouble that your money can’t help. We can’t buy one minute of time with money. If we could, rich people would live longer. There’s no hope of talking with Miss Lantry before she sails.”

“Richard, my boy,” said old Anthony, “I’m glad you’re not really sick. You say money won’t buy time? Perhaps it won’t buy all of time, but I’ve seen it buy some little pieces.”

That evening his sister Ellen came to Anthony, to talk about the troubles that lovers have.

“He told me all about it,” said brother Anthony. “I told him he could have all the money he wanted. Then he began to say that money was no use to him. He said money couldn’t help.”

“Oh, Anthony,” said Ellen, “I wish you wouldn’t think so much of money. Money is no help for love. Love is all powerful. If he had only spoken to her earlier! She could never say no to our Richard. But now I fear it is too late. All your gold cannot buy happiness for your son.”

At eight the next evening Ellen took an old gold ring and gave it to Richard.

“Wear it tonight,” she said. “Your mother gave it to me. She asked me to give it to you when you had found the girl you loved.”

Young Rockwall took the ring and tried to put it on his little finger. It was too small. He put it inside his coat, in a place where he thought it would be safe. And then he called for his cab.

At the station he met Miss Lantry.

“We must not keep my mother and the others waiting,” said she.

“To Wallack’s Theater as fast as you can drive,” said Richard to the cabby.

They rolled along Forty-second Street to Broadway and from there to Thirty-fourth Street.

Then young Richard quickly ordered the cabby to stop.

“I’ve dropped a ring,” he said, getting out. “It was my mother’s and I don’t want to lose it. This will take only a minute. I saw where it fell.”

In less than a minute he was again in the cab with the ring.

But within that minute, a wagon had stopped in front of the cab. The cabby tried to pass on the left, but a cab was there. He tried to pass on the right, but another cab was there. He could not go back. He was caught where he was and could not move in any direction.

These sudden stops of movement will happen in the city. Instead of moving along the street in their usual orderly way, all the wagons and cabs will suddenly be mixed together and stopped.

“Why don’t you drive further?” said Miss Lantry. “We’ll be late.”

Richard stood up in the cab and looked around. He saw a stream of cabs and wagons and everything else on wheels rolling toward the corner where Broadway, Sixth Avenue and Thirty-fourth Street meet. They came from all directions. And more and more were rolling toward them. More and more were caught there. Drivers and cabbies shouted. Everyone on wheels in New York City seemed to be hurrying to this place.

“I’m very sorry,” said Richard. He sat down again. “We can’t move. They won’t get this straight in an hour. If I hadn’t dropped the ring, we—”

“Let me see the ring,” said Miss Lantry. “Since we really can’t hurry, I don’t care. I didn’t want to go to the theater. I don’t like the theater.”

At eleven that night someone stopped at the door of Anthony’s room.

“Come in,” shouted Anthony. He had been reading and he put down his book.

It was Ellen. “They are going to be married Anthony,” she said. “She has promised to marry our Richard. On their way to the theater their cab was stopped in the street. It was two hours before it could move again.

“And oh, brother Anthony, don’t ever talk about the power of money again. It was a little ring, a true love ring, that was the cause of our Richard finding his happiness. He dropped it in the street and had to get out and find it. And before they could continue, the cab was caught among the others. He told her of his love there in the cab. Money is nothing, Anthony. True love is everything.”

“I’m glad the boy got what he wanted,” said old Anthony. “I told him I didn’t care how much money—”

“But, brother Anthony, what could your money do?”

“Sister,” said Anthony Rockwall. “I’m reading a book with a good story in it. It’s a wild adventure story, but I like it. And I want to find what happens next. I wish you would let me go on reading.”

The story should end there. I wish it would. I’m sure you too wish it would end there. But we must go on to the truth.

The next day a person with red hands and a blue necktie, whose name was Kelly, came to Anthony Rockwall’s house to see Anthony.

“That was good soap we made,” said Anthony. “I gave you $5,000 yesterday.”

“I paid out $300 more of my own money,” said Kelly. “It cost more than I expected. I got the cabs, most of them, for $5, but anything with two horses was $10. I had to pay most to the cops—$50 I paid to two, and the others $20 and $25. But didn’t it work beautifully, Mr. Rockwall? They were all on time. And it was two hours before anyone could move.”

“Thirteen hundred—there you are, Kelly,” said Anthony, giving him the money. A thousand for you, and the $300 of your own money that you had to spend. You like money, do you, Kelly?”

“I do,” said Kelly.

Anthony stopped Kelly when he was at the door.

“Did you see,” asked he, “anywhere on the street yesterday a little fat boy with no clothes on? Carrying arrows?”

Kelly looked surprised. “No. I didn’t. But if he was like that, with no clothes, perhaps the cops caught him.”

“I thought Cupid wouldn’t be there,” Anthony said, laughing. “Good-bye, Kelly.”

 

➖ ➖ ➖