Tiểu thuyết chiều thứ Bảy

  1. Trang chủ
  2. Danh mục
  3. Hỏi - Đáp

 
 
Tiểu thuyết chiều thứ Bảy, Số 3 đăng ngày 2019-11-02
***
Một chuyện tình (3 - Hết)
Tác giả: Xuân An

Thư gởi người yêu

 

Thu yêu,

Vào những ngày cuối năm khi đường phố Sài Gòn se lạnh và tươi lên với những chiếc áo len đủ màu, đôi khi anh cũng có những giờ phút rỗi rảnh đến ngồi một mình ở bên ly cà phê, ở quán nước ấy, để mà nhớ đến em nhiều lắm.

Anh nhớ buổi đầu mình hẹn nhau, nhằm vào một ngày bãi trường Tết của mười lăm năm về trước. Tiệc tất niên, chúc thầy, chúc bạn, bán báo Xuân và ca hát vừa xong, anh phóng vội xe ra đường Nguyễn Cư Trinh, để rồi phải đứng giữa trời nắng trưa chờ em hơn một giờ sau mới đến. Em đã ngồi trước mặt anh nơi này đây, yêu kiều và rạng rỡ, suốt một buổi chiều nói với anh những gì em hằng mong ước cũng như những ý nghĩ ngộ nghĩnh chợt thoáng qua...

Em nói ước gì hai đứa mình được đi du học, được đến các nơi xa lạ mà trong trí tưởng của em chắc là vui và đẹp lắm. Anh nhớ những lần hẹn hò sau, có khi anh cũng làm em hờn dỗi, có khi lại chính em làm anh buồn. Giận đó rồi vui đó. Bởi chúng mình đang ở lứa tuổi đôi mươi tràn đầy nhựa sống, lúc mà người con gái có sức hấp dẫn lạ kỳ của một vẽ thanh tân và người con trai, của một nét hào hoa nào đó, làm tiêu tan hết những giận hờn vì trái ý nhau.

Ôi, giá anh có đủ trình độ để hiểu được mối quan hệ nhân quả giữa những nỗi giận hờn ban đầu với những lần tranh cãi giữa hai vợ chồng mình sau này, trước ngày em đi, chắc anh cũng không đủ can đảm để lìa xa em ngay thuở ấy, bởi vì anh đã là đứa con trai yêu em cuồng nhiệt như em biết đó, Thu à.

Anh nhớ hôm anh báo tin thi đổ ra trường, hai đứa đều vui không sao tả xiết. Cũng trong quán nước này, lần đầu tiên anh mới dám bàn đến chuyện cưới em. Bởi gia đình em thì giàu mà ba má anh nghèo quá. Không có mảnh bằng bác sĩ với hạng tối ưu của anh thì hai bên khó mà làm sui gia với nhau. Rồi chúng ta thành vợ chồng; anh đóng lon trung úy và được ba em lo cho về gần nhà. Những ngày tháng ấy, hai đứa mình yêu nhau nồng cháy hơn lúc nào hết...

Không đâu em, không phải chỉ có mình em nơi xa xăm ấy mới thường hay nhớ đến những đêm mưa đầu mùa đến bất chợt sau một cơn giông, anh thức dậy đi đóng cửa sổ buồng mình sợ gió chướng làm em đau. Anh cũng nhớ em từng chút. Nhớ cả đến nốt tàn nhang trên bờ vai trái của em, dường như giữa nó với anh cũng cùng mang nhiều kỷ niệm êm đềm.

Mùa hạnh phúc giữa chúng mình kéo dài bao lâu anh đã không tính được. Có lẽ là cho đến khi, trong cuộc đời binh nghiệp, ở vị trí của một người bác sĩ, anh phải chứng kiến hàng ngày sự tàn phá của bom lân tinh rải lên mình những em bé quê, của chất độc hóa học gây quái thai nơi người mẹ trẻ, của những thân xác không còn hình người trên những bãi chiến trường...

Anh có kể cho em nghe những điều ấy trong những bữa cơm, anh có cãi vã với ba em. Có lần, em phật lòng vì anh tỏ ra buồn rầu không thiết ăn món ngon em nấu. Và anh cũng không biết làm sao để chìu em được. Em khóc. Anh bối rối dỗ em, cho đến khi anh tạm quên được những chuyện nghịch lòng để cuối xuống hôn lên đôi môi của em mà trái tim vẫn đập nhịp bình thường. Buồn ơi, chào mi!

Thu ơi, có lẽ chúng ta bắt đầu xa nhau từ dạo đó. Chứ không phải từ hôm anh nhất quyết ở lại còn em thì nhất quyết ra đi. Cuộc sống sau ngày 30-4 ấy, đối với em, dĩ nhiên là buồn chán và mờ mịt tương lai. Phía cách mạng đã có nhiều sai sót trong sự đối xử hàng ngày với người dân thành phố, làm cho em lại càng hoang mang hơn về chỗ đứng của tầng lớp mình trong xã hội mới đang thành hình. Bên cạnh đó, sức hấp dẫn của những những nước Âu Mỹ đang mời gọi lại mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Em đi. Anh ở lại. Anh đã có nói với em về cái lý, cái tình của mình. Bây giờ, em đã ôm nhiều mộng vỡ nơi thiên đường buồn thiu kia, chắc em sẽ cố lắng nghe anh hơn. Anh mong vậy.

Anh sinh ra đời nơi một làng quê nghèo khó miền Trung. Mảnh đất khô cằn sỏi đá ấy, đối với anh xinh đẹp vô cùng. Tuổi nhỏ, đầu trần, chân đất anh đi học theo con đường làng cát trắng. Trời trưa nắng đã đốt thành chai lỳ đôi bàn chân của anh. Anh không mang những ước mơ đi thật xa, tắm mình trong cảnh đẹp xứ người như cô bé Thu học trường bà sơ ở thành phố lớn, mê giàn nho ngọt trái đong đưa, những quả lê đỏ ẩn hiện trong vòm lá xanh tươi màu nắng hạ. Lớn lên, anh vào Sài Gòn trọ học. Sài Gòn cũng là một mảnh đất quê hương, nhưng sao anh cảm thấy xa cách thế nào. Thành phố ấy đối với anh, xô bồ và hỗn độn và nhất là không dung những bước chân nghèo lưu lạc đến. Ai đi xe nhà bóng lộn, anh đã chỉ biết có xe buýt xe lam... đông nghẹt người nghèo. Ai ở biệt thự phố lầu, anh thì chỉ biết có những căn nhà cũ kỹ, chật hẹp, ồn ào. Ai cao lầu, trà đình, anh chỉ có cá kho rau muống qua ngày. Sài Gòn đối với anh đã vậy một thành phố Âu châu nào đó cũng thế mà thôi. Còn đối với em, thì như em đã hiểu. Anh đau xót lắm khi nghe em kể phải làm quần quật mới kiếm đủ sống. Lỗi tại anh, ngày xưa đã không bắt em đi học nghề gì để phòng thân!

Thu à, nếu cái tình của anh là tình quê hương, thì cái lý của anh là nghĩa đồng bào. Xin ai đừng giận, để cho anh nói hết. Nếu anh là một nhà kinh doanh thì anh có lẽ đã mềm lòng ra đi với em ngày ấy. Nhưng anh lại là một bác sĩ, xuất thân từ con nhà nghèo. Làm sao đi cho đành? Mỗi ngày anh khám bệnh cho ngót một trăm người. Em nhân số ấy cho số ngày anh làm việc trong năm năm qua để đo lường khối công việc của anh. Bệnh nhân của anh phần đông là những thanh niên, thiếu nữ bụi đời ngày trước. Niềm vui của những người con gái, con trai ấy khi được trở lại đời sống bình thường cũng chính là niềm hãnh diện của anh. Anh đã sống có ích cho xã hội cho đồng bào anh. Em cũng đồng ý vậy, nhưng lại mỉa mai về đồng lương ốm nhom của anh, về phần thịt cá ít ỏi, có khi có, khi không. Sao ngược lại, em không tự hỏi phải làm cách nào để khẩu phần của mỗi gia đình được tăng lên? Làm sao? Xin đừng ai bỏ qua những câu trả lời ấy trước khi phê phán.

Nói cho đúng, đã hơn một lần anh muốn buông xuôi tất cả, vì những cái nhỏ nhen, hẹp hòi, vụng về của một số người nặng thành kiến về tất cả những ai, như anh, đã từng phục vụ cho chế độ cũ. Chính những thái độ quá nghi kị ấy thường làm anh nản lòng và hoang mang chứ không phải vì đồng lương. Anh đồng ý với em trên điểm này, nhưng khác với em, anh đã trằn trọc suy nghĩ mổ xẻ vấn đề, thử đặt mình ở vị trí của họ để hiểu họ. Và cuối cùng, anh nghiệm ra rằng chỉ sợ mình không đủ tình yêu lớn đối với quê hương và con người Việt Nam, để bền lòng lo cho việc chung, chứ không sợ chẳng bao giờ được tin cậy. Năm năm trôi qua đã chứng tỏ "a fortiori" rằng anh đã nghĩ đúng. Bạn của anh bây giờ, trước kia có thể ở chỗ đầu ruồi khẩu súng của nhau! Chơi với nhau thân rồi mới hiểu rằng ai cũng như ai, cũng mang những lý tưởng tốt đẹp, pha với những ham muốn bình thường, đôi khi còn tầm thường nữa kia. Nhưng chẳng hề gì cả, đừng soi mói nhau trong cuộc sống riêng nếu không giúp ích gì được nhau, mà hảy quý trọng nhau qua những nhọc nhằn bỏ ra ngày ngày cho quê hương và dân Việt mình.

Thu ơi, anh đã nói với em khá nhiều về những chuyện khó khăn anh đã từng chịu đựng. Đọc qua một lượt, có thể em ngỡ rằng ngày nào, giờ nào, ở đâu đâu anh cũng đã phải cực lòng với những sự việc ấy. Không đâu em à, trong mấy năm qua, cuộc đời của anh có những niềm vui và những nỗi buồn phiền xen lẫn nhau, với chiều hướng là hôm nay, những niềm vui lấn át dần những nỗi buồn. Em đừng suy diễn là anh đang nói sẽ có lúc đời anh chỉ có những ngày vui. Không, cuộc đời con người cũng giống như thiên nhiên, có khi nắng mai, có khi bão tố, nhưng nhìn chung, thiên nhiên và sự sống vẫn đẹp vô cùng! Đẹp lắm chứ cảnh mấy mươi người ngồi dưới bóng mát chia dứa ngọt nhau ăn, kẻ từ vỉa hè, ngõ tối Sài Gòn ban xưa đến, kẻ vốn là một người bác sĩ phong lưu thời thượng, kẻ ở miền Bắc mới vào. Tiếng hát, tiếng cười đùa vang lên giữa buổi trưa nơi này, gió có mang đến cho em nghe không?

Đẹp lắm chứ tâm hồn của một người khi xưa là một cô điếm bây giờ trở lại làm một cô y tá xinh đẹp, dễ thương, tận tụy với công việc và cười vui suốt ngày.

Thu ơi, anh muốn thổ lộ với em là nhiều khi từ trong thâm tâm, anh biết anh có những mơ mộng thầm kín đối với một cô bạn ở đây. Em đi rồi, anh sẽ phải tìm một người vợ khác mà chẳng ai chê trách được, kể cả em. Nhưng liệu cô ấy có yêu anh thật lòng không? Ở lứa tuổi này, trong lãnh vực này anh vẫn thấy mình còn ngây ngô như dạo nào. Anh sợ nhất trên đời là phải làm chồng một người không hề yêu mình!

Bây giờ, anh còn có thêm một lý do nữa để đắn đo, và điều đó làm anh bối rối vô cùng. Anh đã đọc nhiều lần lá thư em kể chuyện đời em mấy năm qua trên xứ Bỉ. Em đã chinh phục được một người kỹ sư du học trước kia. Nhưng rồi, đột nhiên anh ấy thay đổi tâm tính, từ ngoan ngoãn chìu em, đến bực bội vì thói quen xa hoa phung phí của em vì một lý do nào đó em không hiểu nổi. Cuộc sống nơi quê người cũng đã mất hết sức hấp dẫn đối với em. Ba má lại buồn vì tuổi già quạnh hiu giữa bốn bức tường không họ hàng thân thích. Rồi em xa anh ấy. Em đi làm kiếm đồng lương nuôi gia đình vất vả sớm chiều.

Em lại nhớ đến hạnh phúc của những ngày sống bên anh. Những đêm mưa đầu mùa anh thức giấc đóng cửa sổ buồng mình. Những tình cảm dịu dàng anh dành trọn cho em. Những buổi sáng chủ nhật, anh đưa em đi ăn phở, uống cà phê rồi hai đứa nắm tay nhau đi dạo trên đường phố, để nghe những tiếng động và mùi thơm quen thuộc ngập tràn không gian hạnh phúc vợ chồng mình. Em lại nói với anh những lời âu yếm, những lời nồng nàn của một trái tim hiểu đời nhiều hơn thuở trước. Ai hay, gian truân trắc trở cũng có thể trui rèn con người thành đẹp hơn, em nhỉ!

Đọc thư em, nhiều khi anh nghe đau nhói trong lồng ngực. Ngọn đèn chong đầu giường vẫn tỏa ánh sáng đầm ấm như xưa, mà đôi ta mỗi người một nẻo. Và có lẽ đến bây giờ anh mới thấm thía câu thơ Kiều "Vầng trăng ai xẻ làm đôi, nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường"

Thu ơi, chúng ta đã có một thời yêu nhau khắn khít. Rồi đất nước đổi thay, em bỏ anh ra đi. Nơi ấy, em đeo đuổi một người em không yêu, cuối cùng rồi tan vỡ. Nơi này, anh thầm rung động vì một người, nhưng người ấy chỉ thích thương yêu chung mọi người. Song cái thời anh có thể vì bao nỗi bực mình, bỏ đất nước ra đi đến với em cũng đã qua rồi. Cuộc sống ở đây ngày càng làm anh say mê, bởi anh nhìn được những đổi thay heo chiều anh mong muốn. Như thế, nếu em còn yêu anh, thì, Thu ơi, chỉ có một con đường.

Khởi điểm của con đường ấy đang ở dưới chân em, dù đó chưa phải là con đường rộng thênh thang, bằng phẳng. Thật ra, em có thể không hiểu chớ bây giờ, những con đường ấy, cả những người như anh, ở lại, tận tụy với đồng bào, cũng có công góp phần khai phá. Người Việt mình hay tin nhau, hãy làm cho tin nhau, từ đó, điều gì cũng dễ.

Thu em, người ta nói rằng ở những năm tuổi bốn mươi, ta thường có những niềm vui mới. Không hiểu sao, anh vẫn tin vào điều ấy. Anh lại ước mơ nữa rồi. Thu sẽ đến với anh như một người yêu ban đầu, vào một ngày hai đứa mình ở vào lứa tuổi bốn mươi. Lần gặp nhau trong lần hẹn hò đó anh muốn nhìn thấy em lặng lẽ ngồi trước mặt anh, trong một buổi chiều Sài Gòn mưa tầm tã cuốn sạch bụi đường, nơi quán cà phê của hơn hai mươi năm xưa, nắm lấy tay anh mà khóc. Rồi đêm đến, anh lại đắp chăn cho em ngủ ấm trong tiếng mưa rơi đều đều trước hiên nhà.

Anh sẽ yêu em, như chưa bao giờ anh biết yêu...

*******

XUÂN AN

KẾT HỢP- HNVNTB

Sài Gòn, một ngày cuối thu, 1981

 

➖ ➖ ➖