
Colleen McCullough
-:-
1921 - 1928
RALPH
2.5
Ngoài kia bình minh chưa rõ nét, kể cả vầng sáng xuất hiện trước đó. Bóng tối êm ái, dày đặc, trong không khí nóng bức còn phủ trùm lên cả Drogheda. Đi đến đầu bên kia bãi cỏ, cha Ralph đứng sững lại, ngước mắt nhìn lên trời, tìm kiếm Thượng đế bằng cái ăng ten hoàn toàn bản năng của mình. Đúng rồi, ở một nơi nào đó trên cao, giữa cái chấm li ti phát ra thứ ánh sáng tinh khiết và vời vợi; có gì ở giữa màn đêm này? Chỉ cần nhìn vòm trời đầy sao cũng đã thuyết phục con người tin vào sự vĩnh cửu tồn tại của Chúa. Tất nhiên bà ta có lý. Một kẻ bịp. Đúng thật là một kẻ bịp. Chẳng ra linh mục chẳng ra đàn ông. Phải chi có ai đó thử tìm hiểu thế nào là người này hoặc người kia. Không! Chẳng qua người này, chẳng phải người kia! Linh mục và đàn ông không thể tồn tại chung với nhau - là đàn ông có nghĩa là không là linh mục. Tại sao tôi lại để chân kẹt trong mạng nhện của bà ta? Nọc độc của bà ta thật là dữ dằn, nham hiểm nhiều hơn tôi tưởng tượng. Trong thư chứa đựng điều gì? Có vẻ như bà ta muốn nhử ta! Bà ta đã biết gì đoán gì? Cái gì ở ta mà bà muốn biết hay muốn đoán? Chỉ có sự trống rỗng và sự cô đơn. Hoài nghi đau khổ. Luôn luôn đau khổ. Tuy nhiên, bà đã lầm rồi bà Mary ạ. Tôi vẫn có khả năng làm người đàn ông, tôi không bất lực. Chẳng qua là tôi đã lựa chọn và tôi đã trải qua nhiều năm tự mình chứng minh rằng cái phút giây nổi dậy của thể xác có thể kiềm chế được.
Có ai đó khóc thì thầm trong nghĩa trang. Đúng là Meggie. Cha Ralph kéo cao áo choàng lên, leo qua hàng rào sắt, không cưỡng lại được lòng háo hức muốn gặp Meggie vì tối qua ông chưa kịp từ giã. Bản tính dửng dưng đùa cợt trở lại với ông, bà ta không thể nào kéo ông ra khỏi cái bóng hình vẫn ám ảnh ông. Con nhện già nham hiểm! Cầu Chúa trừng phạt bà ta bị rữa thây ra. Bị rữa thây ra.
- Meggie thương yêu, đừng khóc nữa - Ông ngồi xuống cạnh cô gái trên thảm cỏ ướt đẫm sương. Cha đoán chắc con không mang theo khăn tay. Cầm lấy khăn của cha, lau nước mắt đi, ngoan nào.
Meggie cầm mảnh vải và vâng lời lau nước mắt.
- Con chưa thay cả chiếc áo đẹp này à. Con ngồi đây từ nửa đêm phải không?
- Con nói với hai anh là con đi ngủ.
- Thế thì tại sao con ra đây. Có chuyện gì hả Meggie?
- Hồi hôm, cha không nói với con một lời.
Xa xa về phía Đông trời ửng lên chút ánh sáng màu ngọc trai.
Mấy con gà trống ở Drogheda đón hiệu bình minh bằng tiếng gáy rát cả cổ họng. Bấy giờ cha Ralph nhìn rõ dấu vết của những giọt nước mắt đêm qua không làm mờ được ánh mắt tuyệt đẹp của Meggie.
- Meggie, trong buổi tiếp tân đêm qua, con là cô gái xinh đẹp nhất, không có ai sánh bằng. Nhưng người ta cũng biết cha thường đến Drogheda nhiều hơn là công việc thật sự đòi hỏi. Cha là linh mục, vì thế, cha đứng trên mọi sự nghi ngờ. Tuy nhiên, cha e người ta không nhìn các sự việc bằng con mắt ấy. Trong các linh mục, cha được coi là người còn trẻ và dễ coi. Nếu cha chú ý vào con một chút thôi thì cả Gilly này sẽ biết tức khắc. Rồi tất cả các đường dây điện thoại sẽ loan truyền tin ấy. Con có hiểu cha nói gì không?
Meggie lắc đầu, những lọn tóc quăng óng ánh càng lúc càng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
- Con còn quá trẻ để hiểu các chuyện rắc rối của đời này - Ông nói tiếp - nhưng cha phải cho con biết dần. Và hình như, cũng lại chính cha là người dạy dỗ con. Điều mà cha muốn con phải hiểu là dư luận đồn đãi rằng cha chú ý đến con với tư cách đàn ông, chứ không phải với tư cách linh mục.
- Thưa cha!
- Ghê tởm, phải không Meggie? Ông mỉm cười - nhưng đó là điều mà họ nói, cha đoán chắc với con thế. Con phải hiểu, Meggie, con không còn là đứa trẻ con nữa, con là một cô gái. Thế nhưng con lại chưa biết che giấu tình cảm mà cha dành cho con, nếu cha đến gần con, nói chuyện với con trước nhiều người đang theo dõi thì ánh mắt của con sẽ tự thú con ngay, và người ta không thể không hiểu sai trái thái độ của con.
Meggie nhìn cha Ralph một cách hơi kỳ lạ, không thể nào hiểu được. Meggie quay đi nơi khác và cha Ralph chỉ nhìn thấy một nửa gương mặt.
- Vâng, con đã hiểu. Trước đây con thật là ngu đần không hiểu điều ấy.
- Con thấy đã đến lúc phải về nhà chưa? Hiện giờ hầu hết mọi người còn ngủ nướng trên giường, nhưng lỡ có ai thức dậy sớm như mọi khi, con lại gặp rắc rối đấy. Con không thể nói con vừa đi với cha về mà cũng không thể nói con đã có mặt ở nhà, Meggie ạ.
Meggie đứng lên, bất động một lúc, mắt nhìn xuống cha Ralph.
- Con đi đây, thưa cha. Nhưng con cầu mong mọi người hiểu cha hơn; như thế sẽ không ai đặt điều những chuyện như thế về cha. Nhưng có phải cha không hề vấn vương những ý tưởng như vậy?
Do một chuyện gì đó, câu hỏi của Meggie làm tổn thương ông, tổn thương nặng nề, hậu quả của nó còn hơn cả những lời châm chọc ác độc của Mary Carson.
- Không, Meggie. Con nói đúng. Cha không hề nuôi những ý tưởng như thế. Không, cha hoàn toàn không nghĩ đến. Con về đi, Meggie. Con về nhà đi!
Cha Ralph nhìn theo Meggie đang chạy giữa các nấm mồ, rồi trèo qua hàng rào thấp. Dưới lớp áo dài thêu những bông hoa hồng, thân hình của Meggie đẹp dịu dàng, đầy nữ tính và một chút gì đó như không thật.
Vào xế chiều cha Ralph có cảm giác một bàn tay chạm nhẹ vào vai. Ông giơ tay định nắm lấy nhưng vẫn không đủ nghị lực để mở mắt ra. Ông muốn giữ lại bàn tay ấy trên má mình.
- Meggie, ông thì thầm.
- Thưa cha, thưa cha! cha ơi hãy thức dậy!
Giọng nói của bà Smith kéo ông ra khỏi cơn mê ngủ và ông tìm lại ngay sự tỉnh táo.
- Chuyện gì đó bà Smith?
- Bà Mary Carson... thưa cha. Bà đã chết.
Đồng hồ đeo tay của ông chỉ sáu giờ hơn. Còn ngái ngủ và mỏi mệt bởi cái nóng nặng nề của ban ngày, cha Ralph vội vàng cởi vội đồ ngủ và mặc vào chiếc áo chùng, choàng lên cổ chiếc khăn lễ, lấy dầu làm lễ xức nước thánh, cây thánh giá lớn bằng bạc, tràng chuỗi hạt màu đen. Ông không cho rằng bà Smith lầm lẫn. Ông biết là con nhện già đã chết. Bà ta có cố tình thúc đẩy cái chết sớm hơn? Nếu như thế, cầu Chúa, bà không để lại một chứng cớ nào rõ rệt và cái chết của bà không làm cho bác sĩ nghi ngờ. Làm lễ xức dầu cho bà ta có ích lợi gì, ông cũng không biết, nhưng dù sao vẫn phải làm điều đó cho bà. Nếu ông từ chối làm lễ, thì sẽ có cuộc điều tra, và rồi sẽ đẻ ra đủ thứ chuyện rắc rối. Ông cho rằng bà Mary chết vì tự tử; thế thì làm lễ thánh trên thi thể của bà là một sự xúc phạm đến những gì thiêng liêng nhất.
Bà ta đã chết thật. Có lẽ đã chết vài phút sau khi cha Ralph từ giã; như vậy là cách đây khoảng mười tiếng đồng hồ. Các cửa sổ đều đóng thật kín, trong phòng có mùi ẩm của hơi nước chứa trong mấy chiếc chậu. Khi còn sống bà vẫn làm như thế để giữ cho da luôn mát và mịn. Có tiếng vo vo lạ tai trong không khí; sau một lúc ngơ ngác, cha Ralph nhận ra đó là tiếng ruồi bay; từng đàn lượn quanh, kéo nhau bu lại thưởng thức buổi tiệc thịnh soạn trên thi thể của bà Mary. Chúng bay qua lại, ghép đôi và đẻ trứng trên cơ thể đã lạnh của bà.
- Vì tình thương của Chúa, bà Smith hãy mở cửa sổ ra.
Cha Ralph kêu lên, hơi thở dồn dập. Mặt tái nhợt, ông đến gần giường. Một mù hôi thối khó chịu hơn cả con ngựa chết ở ngoài bãi. Ông ghê tởm không dám chạm vào thi thể của bà cũng như ông đang ghê tởm không dám chạm vào người bà khi bà còn sống, nhất là trên hai môi lúc nhúc đầy trứng ruồi.
Cuối cùng thì mọi việc đều xong xuôi. Cha Ralph đứng thẳng người lên:
- Bà Smith, chạy đi báo cho ông Cleary hay, nói với ông ấy ra lệnh cho các con trai đóng ngay một quan tài. Chúng ta không còn thời giờ để chờ mang quan tài từ Gilly đến, thi thể của bà đang thối ra. Lạy Chúa! Tôi muốn nôn ra và phải đi tắm ngay. Tôi để quần áo ở ngoài cửa, bà hãy đem đốt giùm tôi. Mãi mãi tôi không thể tẩy xóa được mùi hôi thối thấm vào người tôi.
Trở về phòng riêng, cha Ralph mặc chiếc quần đi ngựa và áo sơ mi, bỗng ông nhớ lại phong thư và lời thề của mình.
Phong bì chứa bốn tờ giấy; ông mở từng tờ và nhận ra ngay hai tờ sau là di chúc của Mary Carson. Hai tờ đầu dưới hình thức thư riêng, viết cho ông.
Ralph thân mến của tôi,
Như ông đã nhận ra, văn bản thứ hai chứa đựng trong phong bì này là di chúc của tôi. Tôi có lập một di chúc khác, ký tên và đóng khằn lại hoàn toàn có giá trị, hiện nằm tại văn phòng của Harry Gough ở Gilly. Di chúc trong phong bì này được lập sau đó rất lâu, và tất nhiên nó có giá trị vô hiệu hóa di chúc mà Harry đang giữ.
Thật ra, tôi đã lập di chúc thứ hai chỉ cách đây mấy ngày. Tôi đã yêu cầu Tom và người thợ làm hàng rào ký tên dưới di chúc với tư cách người làm chứng; vì tôi hiểu biết rằng không thể gọi người được thừa hưởng để làm thủ tục này. Văn bản hoàn toàn hợp pháp dù rằng người lập không phải là Harry. Không một tòa án nào trong cả nước, có thể phủ nhận giá trị của bản di chúc sau, tôi cam đoan với ông như thế. Nhưng tại sao tôi không yêu cầu Harry lập di chúc này nếu tôi muốn sửa đổi nội dung của di chúc thứ nhất? Lý do thật đơn giản, Ralph thân mến của tôi. Tôi thật lòng muốn không một ai ngoài tôi và ông sẽ biết là có tờ di chúc này. Đây là bản duy nhất và bản này ở trong tay ông. Không một người nào biết được việc này cả, đây là một phần rất quan trọng trong kế hoạch của tôi.
Ông có nhớ đoạn trong kinh thánh kể lại Xatang đưa Chúa Jesus Christ lên núi và cám dỗ Người bằng cách hứa trao cho Người cả thế giới? Thật là thú vị nếu tôi biết được tôi có một quyền lực của Xatang và tôi có khả năng cám dỗ người tôi yêu (ông có hoài nghi về chuyện Xatang yêu Chúa? Tôi thì không) bằng cách trao cho người ấy cả thế giới. Trường hợp của ông đứng trước hai con đường phải chọn đã luôn kích thích suy nghĩ của tôi trong suốt những năm gần đây và khi tôi càng đến gần cái chết thì những gì tôi hình dung trong đầu lại càng mang đến cho tôi nhiều thích thú.
Sau khi đọc tờ di chúc, ông sẽ hiểu tôi nói với ngụ ý gì. Trong khi tôi bị hỏa thiêu dưới địa ngục, bị loại ra khỏi cái thế giới mà hiện giờ tôi biết thì ông vẫn còn sống, nhưng ông cũng sẽ bị thiêu trong một địa ngục của những ngọn lửa dữ dội hơn các ngọn lửa mà không một thần linh nào có thể tạo ra được. Ralph của tôi! Tôi đã tìm hiểu ông đến tận cùng! Rất có thể tôi chẳng làm được việc gì khác nhưng tôi lại rất biết cách hành hạ những người tôi yêu. Và ông là một con mồi vô cùng hấp dẫn so với người chồng quá cố Michael thân yêu của tôi.
Khi tôi mới biết ông, ông có ý muốn chiếm đoạt Drogheda và tiền bạc của tôi, phải không Ralph? Ông coi cả hai là một phương tiện giúp ông mua cái quyền đạt tới giá trị mà ông mong muốn. Nhưng lúc đó, Meggie xuất hiện và ông đã loại ngay trong đầu ông mọi ý nghĩ mua chuộc tôi, phải thế không? Tôi đã trở thành cái bình phong cho các cuộc lui tới của ông ở Drogheda, tạo cơ hội cho ông gặp cô bé ấy. Tôi tự hỏi ông có dễ dàng thay đổi sự trung thành của ông hay không nếu ông biết đích xác tôi có một tài sản lớn như thế nào. Ông hoài nghi phải không Ralph? Tôi nghĩ rằng ông không tin điều đó. Đúng là rất khó coi về phía người để lại di chúc khi phải kê khai giá trị chính xác của di sản, nhưng theo đánh giá của tôi, tôi thấy tốt hơn cứ nêu ra đây giúp ông an tâm biết rằng ông có đủ các dữ kiện để lấy một quyết định khi thời điểm đến. Nếu có sai lệch cũng chỉ khoảng vài trăm ngàn bảng, tài sản của tôi lên tới trên 13 triệu đồng sterling.
Tôi đang viết cuối trang hai và tôi không có ý định nán lại lâu hơn nữa với lá thư này. Hãy đọc di chúc tôi, Ralph. Và khi đã đọc xong, ông cứ quyết định lấy ông sẽ làm gì. Hoặc ông sẽ trao cho Harry Gough để chính thức hóa, hoặc ông đốt nó đi và không nói một lời với bất cứ ai về sự tồn tại của nó? Đây là một quyết định hoàn toàn thuộc quyền của ông. Tôi thấy cần nói thêm rằng di chúc nằm ở văn phòng của Harry đã được tôi thảo ra một năm sau khi Paddy đến đây. Trong di chúc đó, tôi để lại hoàn toàn tài sản cho em trai tôi. Bây giờ thì ông biết chính xác chuyện gì được đặt ra với ông.
Ralph, tôi yêu ông đến mức tôi có thể giết ông vì ông đã xua đuổi tôi, nếu tôi không kịp suy nghĩ lại cách trả thù đó là quá nhẹ nhàng. Tôi không thuộc loại người cao thượng; tôi yêu ông, nhưng tôi muốn ông gào thét lên vì kinh hoàng. Vì rằng, tôi biết rất rõ quyết định mà ông sẽ chọn. Tôi biết một cách chắc chắn như là tôi ở đó đang nhìn ông. Ông sẽ gào thét lên, Ralph, và ông sẽ biết thế nào là nổi kinh hoàng. Thế thì cứ đọc đi, chàng linh mục đẹp trai đầy tham vọng của tôi! Hãy đọc đi di chúc của tôi và hãy quyết định số phận của mình.
Lá thư không có chữ ký, kể cả chữ ký tắt. Cha Ralph cảm thấy mồ hôi ướt đẫm trán mình, nhỏ giọt từ gáy xuống lưng. Và ông muốn đứng dậy ngay, đem đốt cả hai văn bản, không cần xem nội dung của tờ di chúc. Nhưng quả thật bà ta hiểu quá nhiều con mồi của mình, cái con nhện già, phục phịch ấy. Tất nhiên rồi linh mục lại tiếp tục đọc văn bản thứ hai. Ông quá tò mò để có thể chống lại sự cám dỗ. Chúa ơi! Ông đã làm gì mà để cho bà ta nhấn chìm vào một cơn xoáy kinh khủng như thế? Tại sao phụ nữ lại mang đến cho ông lắm khổ lụy? Tại sao thân xác ông không lùn thấp, tật nguyền, xấu xa? Nếu được như thế, biết đâu ông sẽ hạnh phúc?
Hai tờ giấy kia của di chúc cũng cùng một tuồng chữ nhỏ nhắn và chi li. Cũng ti tiện và hằn thù như lòng dạ đàn bà.
Tôi ký tên dưới đây là Mary Carson, khỏe mạnh và sáng suốt, tuyên bố đây là di chúc của tôi, có giá trị vô hiệu hóa và tiêu hủy các di chúc cũng do tôi lập ra trước đây.
Ngoại trừ các vật di tặng nêu ra dưới đây, tôi để lại toàn bộ động sản và bất động sản cho Tòa thánh La Mã, với những điều kiện sau đây:
Thứ nhất, Tòa thánh La Mã đã nêu trên (dưới đây sẽ gọi tắt là Tòa thánh) phải hiểu rằng tôi đã kính trọng và thương yêu như thế ngào người đại diện của Chúa, cha Ralph. Duy nhất vì long nhân đức của cha, do sự biết ơn ở người đã hướng dẫn linh hồn tôi, do sự giúp đỡ mà cha mang đến cho tôi và không bao giờ từ chối, chính vì những lý do ấy mà tôi đã để lại toàn bộ tài sản của tôi cho Tòa thánh.
Thứ hai, Tòa thánh tiếp tục hưởng các quyền lợi của di sản này cho đến khi Tòa Thánh còn thừa nhận phẩm giá và khả năng của cha Ralph nói trên.
Thứ ba, chính cha Ralph đã nêu có trách nhiệm quản lý và điều hành tất cả động sản và bất động sản với tư cách là người quản lý chính của di sản này.
Thứ tư, nếu cha Ralph được nêu trên qua đời thì tờ di chúc của cha sẽ được nhìn nhận về mặt pháp lý liên quan đến sự quản lý tiếp tục tài sản của tôi. Có nghĩa là Tòa thánh vẫn tiếp tục làm chủ tài sản này nhưng linh mục Ralph là người duy nhất có thẩm quyền chỉ định người thay thế cha để quản lý. Không bắt buộc người thay thế cha Ralph phải được chọn trong giáo sĩ hay người ngoài giáo hội, theo đạo Công giáo.
Thứ năm, điền trang Drogheda không được bán hay phân chia.
Thứ sáu, em tôi Padraic Cleary, phải được giữ lại làm người quản lý điền trang Drogheda, được quyền ở lại tòa nhà của tôi và được trả hàng tháng một số tiền lương mà chỉ có cha Ralph biết được mà thôi.
Thứ bảy, trong trường hợp em tôi Padraic Cleary qua đời, thì vợ em tôi và các con em tôi được quyền tiếp tục ở tòa nhà đó và cương vị quản lý điền trang sẽ trao cho các con của em tôi theo thứ tự Robert, John, Hugh, Stuart, James và Patrick; danh sách này loại Francis.
Thứ tám, khi Padraic qua đời và đứa con cuối cùng của em tôi cũng qua đời thì các quyền lợi dành cho Padraic Cleary sẽ được chuyển sang các cháu của em tôi.
Những di tặng riêng.
Để lại cho Padraic Cleary tất cả đồ đạc trong các ngôi nhà nằm trên đất của điền trang Drogheda. Bà Eunice, Smith, quản gia của tôi, được quyền ở lại cương vị hiện nay của bà với số lương xứng đáng cho đến khi nào tùy ý muốn của bà, ngoài ra trao ngay cho bà số tiền năm ngàn bảng Anh. Khi bà về hưu, trả cho bà một trợ cấp đầy đủ.
Với Minerva Ó Brien và Catherine Donnelly, cả hai được quyền ở lại cương vị mình cho đến khi nào tùy ý. Trao cho mỗi người một ngàn bảng Anh ngay bây giờ và khi về hưu cả hai nhận một số tiền trợ cấp đầy đủ.
Với cha Ralph, hàng năm hưởng một số tiền là mười ngàn bảng Anh, như thế suốt cả đời, để cho cha sử dụng việc riêng không cần báo cáo.
Tờ di chúc có chữ ký hợp lệ, ghi rõ ngày tháng và có chữ ký người làm chứng.
Phòng của cha Ralph nhìn ra hướng Tây. Mặt trời đang lặn. Màn bụi mỏng xuất hiện vào mỗi mùa hè phủ lên cả không gian đang chìm trong yên lặng. Các tia mặt trời xuyên qua màn bụi li ti ấy không khác gì những ngón tay, tất cả sáng rực lên màu vàng ánh và màu tía.
- Hoan hô Mary! Ông nói một mình. Bà Mary ơi, tôi phải nhìn nhận là bà đã thắng tôi. Một đòn của bậc sư, tôi là người bị lừa, chứ không phải bà.
Nước mắt rơi xuống từ lúc nào làm cha Ralph không còn nhìn thấy rõ các tờ giấy đang cầm trên tay; ông vội vã đưa ra xa để tránh khỏi bị nhòa.
Mười ba triệu đồng bảng Anh. Mười ba triệu đồng bảng Anh. Đúng lắm, đó là mục tiêu mà ông nhắm đến trước thời gian ông gặp Meggie. Với sự xuất hiện của Meggie, ông đã bỏ rơi kế hoạch vì rằng ông không thể lạnh lùng tiến hành một chiến dịch mà ông biết cuối cùng truất quyền thừa kế của Meggie.
Nhưng nếu ông biết trước chính xác tài sản của con nhện già kếch sù như thế thì ông đã như thế nào? Phản ứng của ông sẽ ra sao? Ông không bao giờ tưởng tượng rằng Mary Carson có thể để lại cho ông một phần mười số tiền này, nói chi mười ba triệu đồng bảng Anh?
Suốt bảy năm, Paddy và gia đình sống âm thầm trong ngôi nhà dành cho viên quản lý. Mọi người trong gia đình làm việc cật lực cho Mary Carson? Vì cái gì? Vì khoản tiền công bủn xỉn của bà ta sao? Chưa một lần cha Ralph chứng kiến Paddy than phiền sự đối xử keo kiệt của người chị có lẽ Paddy nghĩ rằng ông ta sẽ được đền bù lại khi Mary Carson qua đời. Paddy chịu đựng đến mức quen dần và cuối cùng yêu thương Drogheda như điền trang này cũng sẽ thuộc về ông thôi.
- Mary, bà thật là tinh quái, cha Ralph lặp lại một mình.
Lần đầu tiên kể từ thuở ấu thơ, những giọt nước mắt rơi đầm đìa trên tay ông nhưng không hề rơi lên tờ di chúc.
Mười ba triệu bảng Anh; và còn có cả khả năng trở thành Hồng Y Bricassart. Dĩ nhiên là bằng cách tước đoạt quyền thừa kế của Paddy, vợ ông ta, các con trai ông ta - và Meggie. Trời ơi hình như bà ta đã hết sức quỉ quái thấy được cả ruột gan của mình! Nếu Mary tước đoạt công sức Paddy, một cách trần trụi, thì con đường của cha Ralph được vạch ra quá rõ ràng: ông ta sẽ cầm ngay tờ di chúc, đứng lên đi xuống bếp, và ném nó vào lò lửa không một chút do dự. Nhưng không, Mary Carson không làm thế, bà lại bảo đảm cho Paddy không túng thiếu, lại có được một cuộc sống dễ thở hơn ở Drogheda sau cái chết của bà ta, mặt khác điền trang này cũng không hẳn truất khỏi tay ông. Thu nhập các loại của điền trang và quyền sở hữu ông không được hưởng, đúng thế, nhưng ông vẫn ở trên đất đó. Vâng, ông không làm chủ cái tài sản kếch sù 13 triệu bảng Anh, nhưng ông vẫn được kính trọng và sống một cách đầy đủ. Meggie không bao giờ đói, không bị tước đoạt tất cả. Có điều là Mary Carson không tạo điều kiện cho Meggie sánh ngang vai với tiểu thư Carmichael và giới thượng lưu thuộc địa. Hoàn toàn được kính trọng, được chấp nhận trong giới giàu sang nhưng không bao giờ thuộc hẳn vào tầng lớp bên trên. Không bao giờ.
Mười ba triệu bảng Anh. Đủ điều kiện để rời bỏ Gillanbone và bóng tối vĩnh cửu, tạo được một vị trí trong hàng chức sắc của Nhà thờ, được lòng những người ngang hàng và cả với các đấng bề trên. Tất cả những điều thuận lợi ấy đến giữa lúc ông còn trẻ, còn có thể tranh thủ những gì bị bỏ dở lâu nay. Mary Carson đã biến Gillanbone thành trung tâm lãnh địa dành riêng cho Đức Tổng giám mục đại diện của Giáo hoàng. Dư âm của sự việc này sẽ vang dội đến Vatican, đó là cách trả thù của bà. Dù cho giáo hội giàu có đến đâu, mười ba triệu bảng Anh vẫn là mười ba triệu bảng Anh. Đó không phải là một số tiền có thể coi nhẹ, dù với giáo hội đi nữa. Và chính cha Ralph là người duy nhất có thể đưa tài sản kếch sù ấy về cho Nhà thờ, ông là người đã được nhìn nhận tờ di chúc; chính bà Mary Carson đoán trước điều đó, cầu Chúa đày mụ già này mục xương dưới địa ngục! Nhưng chắc chắn Paddy sẽ giận dữ, sẽ từ chối nhìn mặt và từ nay chẳng thèm nói một lời nào với ông. Nhưng dù có giận dữ, ông ấy cũng sẽ không kiện được ra tòa.
Thật sự có cần lấy một quyết định không? Quyết định ấy, cha Ralph đã biết rồi. Ngay lúc vừa đọc tờ di chúc ông đã biết sẽ phải phản ứng như thế nào. Nước mắt đã khô ráo. Cha Ralph đứng lên, nhẹ nhàng và gọn gàng như mọi khi, ông xem lại chiếc áo sơm mi bỏ vào quần đã gọn gàng chưa, rồi đến gần cửa. Ông phải đi ngay Gilly, để lấy chiếc áo dòng và các thứ khác để làm lễ tang. Nhưng trước hết, ông phải nhìn mặt Mary lần cuối.
Các cửa sổ vẫn mở toang nhưng mùi hôi thối vẫn xông lên, không có một ngọn gió nhẹ. Đi những bước dứt khoát, ông đến gần giường, nhìn xuống. Những trứng ruồi đẻ đã bắt đầu nở thành dòi, lổn ngổn trên gương mặt có nhiều nơi ẩm ướt. Bàn tay và cánh tay Mary đã sình lên, da nứt ra với những đốm màu xanh tái. Ôi lại Chúa! Sao con nhện già lại gớm ghiếc như thế. Nhưng mụ sẽ không bao giờ thắng được Meggie của ta, không thể nào tước đoạt ở Meggie những gì không thuộc về mụ. Rất có thể ta cũng bị thiêu ở hỏa ngục kế bên mụ nhưng ta biết trước hỏa ngục dành cho mụ như thế nào: mụ mong muốn vô cùng hai chúng ta sẽ cùng nhau rục xương trong vĩnh cửu nhưng mụ sẽ vẫn thấy ta hết sức dửng dưng trước mụ.
... Cha Ralph trầm ngâm khá lâu, lâu hơn thời gian đi về nhà xứ và trở lại. Trước khi về nhà, ông đã ghé lại nhà của Harry Gough ở Gillanbone.
Harry Gough vừa ngồi vào bàn ăn, đứng dậy và đi thẳng vào phòng khách khi được chị giúp việc báo tin cha Ralph đến.
- Thưa cha, xin mời cha dùng cơm? Có thịt bò nấu nhừ với khoai tây luộc, đặc biệt thịt bò không mặn lắm.
- Không, cảm ơn Harry, tôi không thể dùng cơm với ông được. Tôi ghé qua đây để cho ông biết bà Mary Carson đã mất sáng nay.
- Chúa ơi! Tôi mới dự buổi tiếp tân của bà tối hôm qua! Bà ta trông khỏe mạnh lắm thưa cha!
- Đúng thế. Bà ta còn rất khỏe khi tôi dìu bà lên cầu thang hồi ba giờ, nhưng hình như bà chết ngay khi nằm xuống. Bà Smith phát hiện điều đó vào lúc sáu giờ chiều hôm nay.
- Ngày mai sẽ chôn?
- Phải, chôn ngày mai.
- Nhờ cha nói cho ông Paddy biết tôi sẽ mang di chúc của bà Mary Carson đến để kịp mở ra đọc ngay sau khi mai táng. Cha cũng là một trong những người được hưởng một phần tài sản, thưa cha. Do đó tôi cũng mời cha chứng kiến lúc đọc di chúc.
- Tôi e rằng chúng ta gặp một chút rắc rối, Harry. Ông có biết không, Mary đã lập một tờ di chúc khác. Tối hôm qua sau khi rời cuộc tiếp tân, bà đã trao lại cho tôi một phong thư được khằn kín và buộc tôi, phải long trọng hứa với bà chỉ mở phong thư ấy ra sau khi tôi biết chắc bà đã qua đời. Tôi đã làm theo ý nguyện của bà và được biết phong thư ấy chứa đựng một di chúc.
- Bà Marry đã lập một di chúc khác? Không có mặt tôi.
- Hình như thế. Theo tôi nghĩ bà ta đã tính việc này từ lâu, nhưng không biết lý do nào đã thúc đẩy bà giữ kín như thế.
- Cha có mang theo di chúc đó không?
- Có.
Cha Ralph đưa tay vào áo rút ra bản di chúc được xếp rất cẩn thận và trao cho Harry.
Vị trưởng khế không cần tỏ ra chút tế nhị nào, ông ta đọc ngay tại chỗ. Khi đọc dứt, ông ngước lên nhìn cha Ralph. Linh mục thấy trong mắt ông ta điều mà linh mục chẳng muốn thấy chút nào: sự ngưỡng mộ, sự giận dữ rồi sự khinh bỉ nào đó.
- Thế thì xin có lời chúc mừng cha. Cuối cùng thì cha thừa hưởng trọn tất cả.
Vì không là người công giáo, ông ta tự cho phép mình nhận xét như thế với cha Ralph.
- Này ông Harry, hãy tin tôi, điều này làm cho tôi bất ngờ không kém ông đâu.
- Có phải đây là bản duy nhất?
- Theo tôi biết thì đúng thế.
- Và bà đã trao cho cha lúc khuya đêm qua?
- Vâng.
- Vậy thì tại sao cha không tiêu hủy nó đi để có thể bảo đảm cho Paddy được thừa kế những gì đáng lý thuộc quyền của ông ấy? Nhà thờ không có lý do gì yêu sách tài sản của bà Mary Carson.
Linh mục Ralph nhìn thẳng ông trưởng khế không có chút gì quỉ quyệt:
- Ồ, như thế thì không đúng đắn, Harry! Quyền sử dụng tài sản như thế nào, thuộc về bà Mary Carson.
- Tôi sẽ cố vấn cho Paddy đâm đơn kiện chống lại tờ di chúc thứ hai.
- Ông có lý.
Sau câu nói đó hai người chia tay nhau. Sáng hôm sau ngay khi chưa ai đến đưa đám, cả thị trấn Gillanbone và khắp trong vùng đã biết tin tài sản của bà Mary Carson về tay ai. Ván bài đã lật ngửa, hết đường thối lui.
Cha Ralph cho ô tô dừng lại cách dãy phía sau nhà khá xa, ông bước xuống và đi chầm chậm. Các cửa sổ đều có ánh sáng dội ra. Có bóng đen nào đó ở một nơi khuất sau cây đậu tía. Cha Ralph đứng lại, giật mình rởn tóc gáy. Con nhện cái già vẫn có những cái cách riêng của bà ta để gây bất ngờ. Nhưng không, hóa ra là Meggie trong bộ quần áo đi ngựa với đôi giày ống cao đang sốt ruột chờ ông trở lại.
- Con làm cho cha hoảng sợ, ông nói cụt ngủn.
- Con xin lỗi cha. Con không muốn làm thế. Nhưng con cũng không muốn ở trong nhà với ba và các anh con. Mẹ con ở đàng nhà với hai em, đáng lý giờ này con phải cầu kinh với bà Smith, Minnie và Cat, nhưng con không muốn cầu nguyện cho bà Mary. Như thế là có tội phải không cha?
Chính vào lúc ấy cha Ralph không cho phép ông nói điều gì đó làm vui lòng linh hồn của Mary Carson.
- Cha không cho rằng đó là một tội lỗi, Meggie à. Ngược lại, chính sự giả dối mới là có tội. Cha cũng thế, cha không muốn cầu nguyện cho bà ta. Bà ấy... không tốt lắm. Thế thì nếu con mắc tội vì đã nói cho cha biết suy nghĩ của con, thì cha cũng thế, nhưng riêng trong trường hợp của cha thì tội nặng hơn. Tội bắt buộc phải yêu thương mọi người, gánh nặng ấy con không phải gánh như cha.
- Cha có khỏe không?
- Khỏe, tốt lắm, ông vừa nói vừa nhìn lên tòa nhà, sau đó là một tiếng thở dài. Cha cũng không muốn vào trong đó chút nào. Có thế thôi. Cha không muốn ở chung dưới một mái nhà với bà ta cho tới sáng và chờ đợi cho bọn ma quỉ, tối tăm, bị xua đuổi. Nếu ngay bây giờ cha thắng ngựa, con có chịu cùng cha đi dạo cho tới lúc trời sáng không?
Bàn tay của cô gái phớt nhẹ qua tay áo đen rồi để rơi xuống.
- Con cũng vậy, con không muốn vào trong đó.
- Con chờ cha một phút để cha cất chiếc áo chùng vào ôtô.
- Con đi xuống chuồng ngựa.
Lần đầu tiên, cô muốn đối diện với cha Ralph ngay trên tư thế của ông; tư thế của người lớn; còn cha Ralph thì cảm nhận rõ ràng sự thay đổi ở Meggie như cảm nhận hương thơm hoa hồng ngào ngạt trong vườn bà Mary Carson. Những hoa hồng. Tro của hoa hồng. Hoa hồng, đâu đâu cũng hoa hồng. Những hoa hồng, về đêm chỉ còn lại hương thơm. Hương thơm của hoa hồng. Meggie thân yêu của ta, ta đã bỏ rơi cô ta. Nhưng cô ta có hiểu không, cô ta đã trở thành một mối đe dọa? Cho nên, ta đã dẫm nát Meggie dưới đế giày tham vọng; Meggie không còn là gì khác hơn là một hoa hồng tan tác trên cỏ. Hương thơm của hoa hồng, mùi ghê tởm của Mary Carson. Hoa hồng và tro của hoa hồng.
- Tro của hoa hồng, ông thì thầm một mình khi ngồi lên lưng ngựa. Chúng ta đi thật xa, mùi thơm của hoa hồng xa cách như mặt trăng. Ngày mai, mùi thơm hoa hồng sẽ ngập tràn cả nhà.
Ông thúc gót giày vào hông ngựa, cho nó đi chầm chậm trước Meggie trên con đường chạy dọc theo bờ suối, lòng nghẹn ngào. Cho đến khi ông nghe mùi hương thơm ngào ngạt của những cụm hồng mà ngày mai đây sẽ phủ kín quan tài của bà Mary Carson, ông vẫn chưa ý thức biến cố sẽ xảy ra thức thời. Ông sẽ phải ra đi ngay. Quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều xúc cảm, tất cả không thể dồn nén. Tòa thánh sẽ không để ông mốc meo ở cái xó Gilly này một ngày nào sau khi được biết nội dung tờ di chúc khó có thể tưởng tượng này. Ông sẽ bị gọi về Sydney tức thời. Ngay tức thời! Ông trốn chạy một sự đau khổ; mà lần đầu tiên ông nếm trải. Không phải là chuyện tình cờ nào đó trong tương lai lờ mờ; chuyện này sẽ xảy ra tức khắc. Và ông đã mường tượng ra gương mặt của Paddy, sự ghê tởm hiện lên ở con người tốt bụng ấy, cách né tránh để khỏi phải chạm mặt. Sau đó không bao giờ ông được tiếp đãi nồng hậu nữa tại Drogheda và ông sẽ không bao giờ gặp lại Meggie.
Nhưng rồi tiếng vó ngựa điên cuồng đã mang lại cho cha sự tự tin thường có. Như thế còn hơn, như thế còn hơn, như thế còn hơn. Ngựa phi rồi ngựa lại phi. Đúng vậy, như thế sẽ ít đau khổ hơn, thà ẩn mình trong sự an toàn của một tu phòng nào đó của tòa tổng giám mục và mỗi lúc một ít đau khổ hơn, và càng ít đau khổ hơn cho đến khi nỗi đau trong lòng tan biến. Nên chọn như thế còn hơn là ở lại Gillabone để nhìn thấy Meggie biến thành một con người khác, rồi đến một hôm phải làm phép cưới cho cô ta với một người xa lạ. Hãy để Meggie ra ngoài tầm mắt, ra ngoài suy nghĩ.
... Nhưng vậy thì, ta đang làm gì cho Meggie giữa lúc này, phi ngựa qua các lùm cây và bụi rậm, cách xa con suối? Ông không làm sao hiểu nổi lý do, chỉ nghe trong tim mình nhói đau. Không phải cơn đau do sự phản bội - Meggie không bao giờ làm chuyện đó mà chỉ là nỗi đau của sự chia ly.
- Cha ơi, cha ơi! Con không theo kịp cha! Đừng chạy nhanh quá, thưa cha!
Tiếng gọi của Meggie đưa cha trở về với bổn phận - trở về với thực tế. Cũng như trong một phim quay chậm, ông kéo ngược hàm ngựa để cho nó quay lại và ghìm lại tại chỗ cho đến khi con vật chịu đứng im, cha đứng đó chờ nàng đuổi kịp? Tai họa là thế đó, Meggie đuổi kịp ta không? Hai người dừng lại bên một đầm lớn nước sóng sôi sục mùi lưu huỳnh.
Cha Ralph ngồi trên một khúc gỗ ven bờ, Meggie cũng ngồi xuống theo nhưng cách một khoảng. Cô ta ngồi nghiêng một bên cố ý có thể quan sát cha Ralph.
- Có chuyện gì đó, thưa cha?
Có cái gì đó hơi lạ, khi nghe một câu mình thường hỏi cô ta. Cha Ralph mỉm cười.
- Cha đã bán con, Meggie nhỏ bé của cha. Bán với giá mười ba triệu bảng Anh.
- Cha đã bán con?
- Một cách hình tượng. Điều đó không quan trọng lắm. Con hãy lại gần đây. Rồi đây chúng ta sẽ không còn kịp để nói chuyện với nhau nữa.
- Ý cha muốn nói trong suốt thời gian chịu tang chứ gì. Con không thấy có gì khác biệt giữa chuyện có tang và không có tang.
- Cha không nói đến chuyện đó, Meggie ạ.
- Hay là tại con đã lớn và người ta có thể dèm pha chuyện của chúng ta?
- Cũng không đúng như thế đâu. Chẳng qua là cha sẽ ra đi.
Lại thế đấy, thêm một cú định mệnh ngàn cân giáng vào đời cô. Không kêu la, không khóc, không nổi trận cuồng phong phẫn nộ mà chỉ hơi giật nẩy người, giống như cái gánh nặng ngàn cân ấy đặt lệch trên vai khiến Meggie mất thăng bằng. Meggie nén hơi thở, không để buông một tiếng thở dài.
- Khi nào thưa cha?
- Trong vài ngày.
- Cha ơi. Đó là điều khổ tâm cho con hơn cả sự ra đi của Frank.
- Còn với cha thì chưa bao giờ trong đời lại khổ tâm như thế. Cha không có một niềm an ủi nào. Nhưng con, ít ra cũng còn có gia đình.
- Cha có Chúa.
- Con nói hay lắm, Meggie. Con đã thật sự trưởng thành.
Nhưng Meggie thuộc hạng phụ nữ luôn biết mình muốn gì, đeo đẳng bền bỉ một mục đích cho nên cô trở lại một câu hỏi bỏ dở khi hai người phi ngựa trên con đường dài 5 cây số. Ralph ra đi, thật là khó chịu đựng nổi sự vắng mặt ấy, nhưng dù sao Meggie cũng cần đặt ra một câu hỏi.
- Thưa cha, lúc ở chuồng ngựa, cha có nói “tro của hoa hồng”. Có phải ý cha muốn nói về màu áo của con?
- Có một phần như thế. Nhưng có lẽ cha muốn nói theo một nghĩa khác.
- Nghĩa nào?
- Thật khó để cho con hiểu, Meggie bé nhỏ của ta. Đó là việc suy nghĩ về một ý tưởng đang chết dần, không được quyền sinh sôi và cũng không được quyền nẩy nở.
- Không có một thứ gì lại không có quyền được sinh ra, kể cả một ý tưởng.
- Nhưng con biết cha định nói gì chứ?
- Có lẽ con biết.
- Không phải tất cả những gì được sinh ra đều tốt, Meggie ạ.
- Không. Cái gì đã sinh ra, thì bản chất nó đã mang cả ý muốn được tồn tại.
- Con nói như một tu sĩ dòng Tên. Con bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
- Một tháng nữa thôi con đã mười bảy tuổi rồi, thưa cha.
- Con trải qua 17 năm khá vất vả. Nhưng thế đấy, những cực nhọc làm cho con người ta trở nên già dặn. Trong những lúc rảnh trí con thường nghĩ gì Meggie?
- Ồ, con nghĩ đến Jims, Patsy, đến các anh khác của con, đến cha mẹ, nghĩ đến Hal và cô Mary. Đôi khi nghĩ đến chuyện làm sao để sinh con, con rất thích như thế. Và con nghĩ đến mọi thứ trên đời mà đàn ông thường vẫn đề cập. Rồi thời tiết, mưa, vườn rau, các con gà mái đẻ trứng, và nghĩ đến ngày mai con sẽ làm gì.
- Thế con không nghĩ đến chuyện sẽ lấy chồng à?
- Không, nhưng con lại nghĩ rằng phải có một người chồng nếu con muốn có con. Thật đáng tội nghiệp đứa con không có cha.
Tuy lòng quặn đau, cha Ralph vẫn mỉm cười. Meggie là hiện thân của một sự pha trộn kỳ lạ giữa hiểu biết non nớt và ý thức đạo đức cao cả. Đột nhiên, ông quay lại, nâng cằm Meggie và nhìn thẳng vào mắt cô gái. Làm thế nào đây, phải làm gì đây!
- Con... Meggie chỉ lấp lửng.
Và im lặng.
- Con không nói rằng con đã nghĩ đến cha phải không? Nếu con không cảm thấy điều đó là tội lỗi thì con đã nhắc tên cha cùng một lúc với ba của con. Như vậy, tốt hơn là cha phải đi khỏi nơi đây, con thấy đúng không? Con đã bắt đầu quá cái tuổi để nuôi dưỡng trong đầu một ý thích ngông cuồng kiểu trẻ con mặc dù con rất già dặn so với một cô gái chưa đầy mười bảy tuổi. Cha vui mừng khi thấy con biết gì về những thực tế của cuộc sống, nhưng cha lại hiểu rằng những mối tình vẩn vơ trẻ con cũng gây ra lắm đau khổ. Cha cũng từng trải qua như thế.
Meggie nói gì nhưng lại thôi, hai con mắt long lanh như muốn khóc, nhìn xuống và lắc đầu.
- Này Meggie, đây chỉ là một chặng đường, một cột mốc dẫn con đến cuộc đời của một người đàn bà. Vài năm nữa con sẽ gặp người nào đó sau này sẽ làm chồng con; con sẽ bận rộn vô cùng để tổ chức cuộc sống. Và khi ấy nếu có nhớ đến cha thì cũng chỉ là nhớ đến như một người bạn trước đây đã giúp mình trải qua cơn khủng hoảng của thời nhỏ. Điều con phải tránh là ước mơ lãng mạn về cha để trở thành thói quen.
Cha không có quyền đối xử với con như một người chồng. Cha không bao giờ nhìn con trong hướng ấy. Meggie, con hiểu lời cha chứ? Khi cha nói cha yêu con, không phải với tư cách một người đàn ông. Vì thế mà con không được mơ mộng về cha. Cha sẽ đi và ít hy vọng có thời giờ trở về Drogheda này, dù là một cuộc thăm viếng bình thường.
Hai vai của cô gái vẫn cụp xuống như thể cái sức nặng từ trên đè xuống quá mức chịu đựng, nhưng Meggie vẫn ngẩng đầu lên nhìn thẳng mặt cha Ralph.
- Con không mơ mộng nữa đâu, cha đừng lo. Con biết cha là linh mục.
- Con biết không, cha không hề nghĩ rằng mình đã chọn làm sứ mệnh. Nó đã thỏa mãn trong cha một nhu cầu mà không ai có thể làm thỏa mãn được, kể cả con.
- Con biết. Con nhận ra điều đó khi chứng kiến cha hành lễ. Cha có quyền lực. Con tin rằng lúc ấy cha cảm nhận hoàn toàn rằng mình hòa đồng với Đức Chúa Trời.
- Ta nghe rõ từng hơi thở nín lại trong nhà thờ, Meggie ạ. Mỗi ngày, ta chết đi và mỗi sáng ta sống lại khi làm lễ. Có phải chăng chính vì ta là một đấng chăn chiên được Chúa lựa chọn hay vì ta cảm nhận được từng hơi thở bị nén lại và ta đoán được uy quyền của ta đối với những linh hồn tồn tại?
- Điều ấy có gì là quan trọng đâu cha? Như thế đó và chỉ thế thôi?
- Rất có thể điều đó không quan trọng đối với con nhưng với ta thì khác. Ta hoài nghi, hoài nghi.
Nhưng rồi Meggie trở lại điều cô ta tha thiết nhất.
- Con không biết thiếu cha con sẽ sống ra sao. Bắt đầu là Frank, bây giờ đến cha. Với Hal thì khác, ít ra con biết rằng Hal đã chết và sẽ không bao giờ trở lại. Nhưng cha và Frank đều còn sống! Con sẽ luôn tự hỏi hai người thân thiết nhất đời con ra sao, đang làm gì, mọi chuyện có tốt đẹp cả không, con có giúp gì cho họ không? Con cũng cần biết cha có còn sống không nữa chứ.
- Cha cũng có những băn khoăn ấy Meggie ạ, và cha biết rằng Frank cũng thế thôi.
- Ồ không đâu! Frank đã quên chúng ta. Rồi cha cũng thế thôi, cha sẽ quên chúng con.
- Cha mãi mãi không bao giờ quên con, Meggie, mãi mãi cho đến khi cha còn sống trên cõi đời này. Và đó sẽ là một hình hạt cho cha khi được sống lâu, thật lâu. Đã đến lúc chúng ta từ biệt nhau, Meggie. Chúng ta sẽ không còn có dịp gặp riêng như thế này nữa.
- Nếu cha không phải là linh mục, cha có lấy con làm vợ không?
Nghe nhắc nhở lại tâm trạng cũ, cha Ralph xao xuyến lạ lùng:
- Đừng có lúc nào cũng gọi ta luôn miệng là cha! Meggie có thể gọi ta là Ralph.
Lời nhắc nhở ấy của cha Ralph không là câu trả lời mà Meggie chờ đợi.
Mặc dù áp sát người vào Meggie, ông vẫn không có ý định ôm hôn. Meggie ngước lên nhìn ông đang chìm dần trong bóng đêm dày đặc; trăng đã khuất từ bao giờ. Ralph cảm giác hai đầu nhọn nhỏ nhắn trên ngực Meggie chạm nhẹ vào người ông; một thứ cảm giác kỳ lạ, bối rối. Càng bối rối hơn nữa là Meggie đã áp sát người vào Ralph một cách buông thả của người vợ hằng đêm âu yếm chồng. Rất tự nhiên, hai tay Meggie bấm vào cổ Ralph và ôm Ralph siết mạnh.
Chưa bao giờ cha Ralph đặt lên môi phụ nữ một cái hôn yêu đương nào, ngay cả lúc này đây cũng không muốn như thế. Một chạm nhẹ dịu dàng trên má, một cái siết vội vã giống như những điều mà Meggie thường chờ đợi ở cha ruột mình trước khi ông đi xa. Meggie vừa nhạy cảm lại vừa kiêu hãnh. Cha Ralph vô tình xúc phạm đến cô khi đón nhận một cách lạnh lùng những ước mơ sâu kín nhất mà cô hằng ôm ấp. Đúng thế, cũng như cha Ralph, Meggie mong chấm dứt ngay cái giây phút từ biệt này. Liệu rằng mình có được chút an ủi nào không khi biết được cha Ralph còn chịu nhiều đau khổ hơn trong phút giây này? Khi ông nghiêng đầu xuống hôn lên má Meggie, cô đã nhón chân lên và phải chăng là do tình cờ, môi của Meggie chạm qua môi của Ralph. Đầu cha bật ngược ra sau như vừa nếm phải nọc độc của con nhện; nhưng rồi nhớ sực lại rằng mình sẽ mất Meggie vĩnh viễn, cha Ralph lại cúi đầu sát Meggie, định nói điều gì đó với đôi môi dễ thương và mím chặt ấy. Còn Meggie cố gắng để trả lời, đôi môi hé mở. Cái cơ thể trẻ trung ấy bỗng nhiên như mất đi tất cả những xương thịt, biến thành một thứ chất lỏng, một phần của những bóng đêm ấm áp và tan biến vào đó. Một tay Ralph choàng qua thân người Meggie, bàn tay còn lại, Ralph vuốt ve mái tóc và gáy, giữ cho gương mặt cô ngước nhìn lên, như sợ rằng Meggie có thể thoát đi mất vào ngay giây phút ngắn ngủi này trước khi ông kịp khắc ghi vào tâm khảm sự hiện diện kỳ ảo của Meggie.
Meggie đó nhưng không phải là Meggie, quá xa lạ để mà quen thuộc vì rằng Meggie của cha Ralph chưa là phụ nữ, chưa mang đến cái cảm giác của người phụ nữ và không bao giờ là một phụ nữ đối với ông. Cũng như không thể nào ông là đàn ông đối với cô.
Ý nghĩ đã chiến thắng những giác quan đang bối rối. Cha Ralph gỡ hai tay đang choàng cổ ông, đẩy nhẹ Meggie ra và tìm cách nhìn vào đôi mắt của cô trong bóng đêm. Nhưng Meggie cúi mặt xuống, từ chối nhìn cha Ralph.
- Đã đến lúc chúng mình phải rời khỏi đây.
Không một lời, Meggie bước đến gần con ngựa, leo lên lưng ngồi chờ; mọi khi thì cha Ralph ngồi sẵn để chờ Meggie.
Đúng như cha tiên đoán, tòa nhà ở Drogheda ngập tràn hoa hồng. Các vườn hồng chung quanh đều tập trung hoa về đây. Cha Ralph đã làm lễ Misa với những lời lẽ mà người này thì cho rằng ông đã mỉa mai, người khác thì cho rằng giọng nói ấy chứa đựng đau xót chân thành.
Sau đó chiếc quan tài được đặt lên chiếc xe đẩy. Không ai chịu đưa vai vào khiêng thi hài của bà Mary Carson. Và cũng không có ai tiếc thương khi nhìn thấy hai cánh cửa hầm mộ khép kín lại. Thế là mọi người có thể hít thở tự nhiên.
Trong khi khách khứa tập trung ở gian phòng lớn để ăn lót dạ hay trò chuyện, ông chưởng khế Harry Gough mời Paddy và gia đình, cha Ralph, bà Smith và hai chị giúp việc đến phòng khách.
Vốn người nhân từ tốt bụng, Paddy đã khóc chị, còn bà Fiona, vợ Paddy, thì nét mặt vẫn không thay đổi, như thể không chú ý đến chuyện gì đã xảy ra.
- Paddy, tôi đề nghị Ông phản đối tờ di chúc - Harry Gough tuyên bố sau khi đọc trọn văn bản bằng một giọng khô khan và bất mãn.
- Đúng là một con mụ già thối tha và quỷ quái! Bà Smith buột miệng kêu lên.
Mặc dù bà thương cha Ralph nhưng tình cảm của bà Smith vẫn nghiêng về phía gia đình họ Cleary. Dòng họ này đã mang đến cho đời bà niềm vui rộn rã.
Paddy lắc đầu.
- Không, ông Harry! Tôi không làm gì cả. Tài sản này là của chị tôi và chị tôi có toàn quyền quyết định theo ý bà. Nếu chị tôi muốn để lại tất cả cho Nhà thờ thì chúng tôi phải cúi đầu trước ý muốn của bà. Tôi không thể nói dối rằng tôi hoàn toàn không hề thất vọng nhưng tôi chỉ là một người chất phác, cho nên như vậy lại tốt hơn. Tôi thành thật nói rằng tôi không ham nhận trách nhiệm nặng nề cai quản một điền trang rộng bao la như Drogheda.
- Ông không hiểu gì hết Paddy ạ - Harry Gough nói lại bằng cách nhấn mạnh từng lời một như nói với trẻ con - Không phải chỉ có Drogheda, điền trang chỉ là một phần rất nhỏ trong số tài sản mà chị của ông đã để lại. Bà ấy là cổ đông có quyền kiểm soát cả trăm công ty loại lớn; bà còn có những nhà máy đúc thép, những mỏ vàng, hãng Michar Limited mà trụ sở là một tòa nhà chín tầng ở Sydney. Bà chị ông là người giàu có nhất ở Úc! Thật kỳ lạ, chính bà đã nhờ tôi liên hệ với các giám đốc Michar Limited ở Sydney chỉ mới cách đây không đầy một tháng với mục đích xem lại tiền bạc của bà hiện có là bao nhiêu. Vào lúc bà qua đời, tài sản của bà lên tới mười ba triệu bảng Anh.
- Mười ba triệu bảng! Paddy lặp lại con số với giọng xa xôi như khi người ta nhắc tới cái khoảng cách từ mặt đất tới mặt trời, một sự đánh giá không tài nào hình dung nổi. Thế đấy, coi như vấn đề đã giải quyết, Harry. Tôi dứt khoát không muốn đảm trách những công việc quá to lớn ấy.
- Không có công việc to lớn nào phải đảm trách, Paddy! Ông không hiểu à? Với những tài sản như thế sẽ tự quản lý lấy! Ông hoàn toàn khỏi phải quan tâm tới, có hàng trăm nhân viên để lo việc này. Paddy, ông hãy kiện lại tờ di chúc này, tôi tha thiết đề nghị với ông như vậy. Tôi sẽ giới thiệu với ông những luật sư giỏi nhất nước và tôi sẽ hỗ trợ đến cùng, dù phải đến đến tận Hội đồng cơ mật.
Paddy bỗng nhớ lại rằng gia đình ông cũng có quyền phát biểu trong việc này, ông quay sang Bob và Jack, đang há hốc miệng, ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế dài cẩm thạch ý.
- Này các con, các con nghĩ thế nào? Các con có muốn tìm cách túm lấy cái món béo bở... mười ba triệu bảng của cô Mary không? Nếu các con muốn, ba sẽ kiện phản đối di chúc này, còn không thì ba sẽ rút lui.
- Nhưng dù thế nào thì chúng ta vẫn được quyền tiếp tục sống ở Drogheda, trong di chúc cũng có nói rõ điều đó phải không ba? - Bob hỏi.
- Không ai có quyền đuổi các cậu ra khỏi Drogheda cho đến khi nào ba các cậu còn một người con người cháu ở đây, Harry giải thích.
- Chúng ta sẽ ở đây, trong ngôi nhà lớn với bà Smith và Minnie, Cat. Những người này phục vụ chúng ta và chúng ta lại nhận một số tiền lương cao - Paddy thêm vào, quá sung sướng và hài lòng về sự may mắn của mình và quên đi nỗi bất hạnh.
- Vậy thì còn đòi hỏi gì hơn nữa? Bob hỏi em mình. Em có đồng ý không?
- Với em, như thế là vừa. Jack trả lời ngắn gọn.
Cha Ralph lòng dạ bồn chồn. Không kịp thay bộ đồ làm lễ, ông cũng không kịp ngồi; không khác một pháp sư đẹp và hắc ám; ông đứng trong bóng tối ở cuối phòng, hai tay đút vào áo choàng màu đen; nét mặt sững sờ. Trong tận đáy sâu của đôi mắt xanh xa xôi, đang dồn sự phiền muộn và nỗi kinh hoàng. Sự trừng phạt mà ông chờ đợi một cách giận dữ và khinh bỉ, cuối cùng đã không xảy ra. Paddy đã đặt tất cả trên một mâm bạc, đầy thiện chí, dâng tặng ông lời cảm ơn ông đã lo giùm gánh nặng cho dòng họ Cleary.
- Còn bà Fiona và Meggie thì sao? Linh mục xen vào, lời nói khô khan hướng về phía Paddy. Phải chăng ông không coi trọng lắm phụ nữ trong gia đình nên không hỏi ý kiến của những người ấy?
- Vậy Fiona, em có ý kiến gì? Paddy lo lắng hỏi.
- Em tuân theo ý kiến của anh, Paddy. Phần em thì sao cũng được.
- Con không cần 13 triệu bảng của bà ta, Meggie trả lời, mắt nhìn chăm chăm cha Ralph.
- Như thế, coi như kết thúc vụ này, Harry - Paddy quay lại nói với viên chưởng khế - Chúng tôi không muốn kiện chống lại tờ di chúc. Tòa thánh cứ thừa hưởng tiền của bà Mary, như thế là rất tốt.
Harry đập hai tay vào nhau.
- Trời đất ơi, tôi đau tận ruột gan khi nhìn thấy ông bị trấn lột.
- Tôi cảm ơn ngôi sao bổn mạng của tôi, Paddy nhỏ nhẹ nói. Nếu không có chị Mary của tôi, thì bây giờ tôi còn phải làm thuê làm mướn cho người này, người nọ để sống ở Tân Tây Lan.
Trước khi rời phòng khách, Paddy gặp cha Ralph, bắt tay linh mục trước bao nhiêu người chăm chú theo dõi từ nãy giờ.
- Thưa cha, xin cha đừng nghĩ rằng chúng tôi có ý nghĩ bất bình gì đối với cha. Suốt cả chiều dài của cuộc đời bà, Mary không hề để cho một ai ảnh hưởng mình, dù người đó là linh mục, em hay chồng. Cha hãy tin tôi và cha cũng rất tốt đối với chúng tôi. Chúng tôi không bao giờ quên.
Mặc cảm tội lỗi. Gánh nặng. Suýt chút nữa cha Ralph quên nắm bàn tay sần sùi mà Paddy đã chìa ra nhưng bộ óc của cha đã kịp giành lại phần thắng; cha Ralph bắt tay và siết thật mạnh, mỉm cười khó nhọc.
- Cám ơn Paddy. Hãy tin chắc rằng tôi sẽ theo dõi sát không để cho gia đình ông thiếu hụt bất cứ thứ gì.
Cha Ralph đi ngay trong tuần lễ ấy và không hề trở lại thăm Drogheda. Ông dành vài ngày để sắp xếp một vài thứ lặt vặt vì đi thăm các gia đình công giáo trong vùng, ngoại trừ Drogheda.
Linh mục Watkin Thomas từ xứ Wales tới, thay thế đảm trách giáo xứ Gillanbone, còn cha Ralph de Bricassart trở thành thư ký riêng của tổng giám mục Gluny Dark. Nhưng công việc của cha rất ít; cha có hai người trợ lý. Cha được giao nhiệm vụ xem lại sản nghiệp của bà Mary Carson gồm những gì và giá trị thật sự bao nhiêu vì lợi ích của Tòa thánh.
➖➖➖
Phần tiếng Anh
The Thorn Birds by Colleen McCullough
---
TWO
1921-1928 Ralph
2.5
Outside it was not yet dawn, or the lightening before it. Darkness lay soft, thick and very hot over Drogheda. The revels were becoming extremely noisy; if the homestead had possessed next- door neighbors the police would have been called long since. Someone was vomiting copiously and revoltingly on the veranda, and under a wispy bottle brush two indistinct forms were locked together. Father Ralph avoided the vomiter and the lovers, treading silently across the springy new-mown lawn with such torment in his mind he did not know or care where he was going. Only that he wanted to be away from her, the awful old spider who was convinced she was spinning her death cocoon on this exquisite night. At such an early hour the heat was not exhausting; there was a faint, heavy stirring in the air, and a stealing of languorous perfumes from boronia and roses, the heavenly stillness only tropical and subtropical latitudes can ever know. Oh, God, to be alive, to be really alive! To embrace the night, and living, and be free!
He stopped on the far side of the lawn and stood looking up at the sky, an instinctive aerial searching for God. Yes, up there somewhere, between the winking points of light so pure and unearthly; what was it about the night sky? That the blue lid of day was lifted, a man permitted glimpses of eternity? Nothing save witnessing the strewn vista of the stars could convince a man that timelessness and God existed. She's right, of course. A sham, a total sham. No priest, no man. Only someone who wishes he knew how to be either. No! Not either! Priest and man cannot coexist-to be a man is to be no priest. Why did I ever tangle my feet in her web? Her poison is strong, perhaps stronger than I guess. What's in the letter? How like Mary to bait me! How much does she know, how much does she simply guess? What is there to know, or guess? Only futility, and loneliness. Doubt, pain. Always pain. Yet you're wrong, Mary. I can get it up. It's just that I don't choose to, that I've spent years proving to myself it can be controlled, dominated, subjugated. For getting it up is the activity of a man, and I am a priest.
Someone was weeping in the cemetery. Meggie, of course. No one else would think of it. He picked up the skirts of his soutane and stepped over the wrought iron railing, feeling it was inevitable that he had not yet done with Meggie on this night. If he confronted one of the women in his life, he must also deal with the other. His amused detachment was coming back; she could not disperse that for long, the old spider. The wicked old spider. God rot her, God rot her!
“Darling Meggie, don't cry,” he said, sitting on the dew-wet grass beside her. “Here, I'll bet you don't have a decent handkerchief. Women never do. Take mine and dry your eyes like a good girl.”
She took it and did as she was told.
“You haven't even changed out of your finery. Have you been sitting here since midnight?”
“Yes.”
“Do Bob and Jack know where you are?”
“I told them I was going to bed.”
“What's the matter, Meggie?”
“You didn't speak to me tonight!”
“Ah! I thought that might be it. Come, Meggie, look at me!” Away in the east was a pearly luster, a fleeing of total darkness, and the Drogheda roosters were shrieking an early welcome to the dawn. So he could see that not even protracted tears could dim the loveliness of her eyes. “Meggie, you were by far the prettiest girl at the party, and it's well known that I come to Drogheda more often than I need. I am a priest and therefore I ought to be above suspicion-a bit like Caesar's wife comb I'm afraid people don't think so purely. As priests go I'm young, and not bad-looking.” He paused to think how Mary Carson would have greeted that bit of understatement, and laughed soundlessly. “If I had paid you a skerrick of attention it would have been all over Gilly in record time. Every party line in the district would have been buzzing with it. Do you know what I mean?” She shook her head; the cropped curls were growing brighter in the advancing light.
“Well, you're young to come to knowledge of the ways of the world, but you've got to learn, and it always seems to be my province to teach you, doesn't it? I mean people would be saying I was interested in you as a man, not as a priest.”
“Father!”
“Dreadful, isn't it?” He smiled. “But that's what people would say, I assure you. You see, Meggie, you're not a little girl anymore, you're a young lady. But you haven't learned yet to hide your affection for me, so had I stopped to speak to you with all those people looking on, you'd have stared at me in a way which might have been misconstrued.”
She was looking at him oddly, a sudden inscrutability shuttering her gaze, then abruptly she turned her head and presented him with her profile. “Yes, I see. I was silly not to have seen it.”
“Now don't you think it's time you went home? No doubt everyone will sleep in, but if someone's awake at the usual time you'll be in the soup. And you can't say you've been with me, Meggie, even to your own family.” She got up and stood staring down at him. “I'm going, Father. But I wish they knew you better, then they'd never think such things of you. It isn't in you, is it?”
For some reason that hurt, hurt right down to his soul as Mary Carson's cruel taunts had not. “No, Meggie, you're right. It isn't in me.” He sprang up, smiling wryly. “Would you think it strange if I said I wished it was?” He put a hand to his head. “No, I don't wish it was at all! Go home, Meggie, go home!”
Her face was sad. “Good night, Father.”
He took her hands in his, bent and kissed them. “Good night, dearest Meggie.”
He watched her walk across the graves, step over the railing; in the rosebud dress her retreating form was graceful, womanly and a little unreal. Ashes of roses. “How appropriate,” he said to the angel.
Cars were roaring away from Drogheda as he strolled back across the lawn; the party was finally over. Inside, the band was packing away its instruments, reeling with rum and exhaustion, and the tired maids and temporary helpers were trying to clear up. Father Ralph shook his head at Mrs. Smith.
“Send everyone to bed, my dear. It's a lot easier to deal with this sort of thing when you're fresh. I'll make sure Mrs. Carson isn't angry.” “Would you like something to eat, Father?”
“Good Lord, no! I'm going to bed.”
In the late afternoon a hand touched his shoulder. He reached for it blindly without the energy to open his eyes, and tried to hold it against his cheek.
“Meggie,” he mumbled.
“Father, Father! Oh, please will you wake up?” At the tone of Mrs. Smith's voice his eyes came suddenly very awake. “What is it, Mrs. Smith?”
“It's Mrs. Carson, Father. She's dead.”
His watch told him it was after six in the evening; dazed and reeling from the heavy torpor the day's terrible heat had induced in him, he struggled out of his pajamas and into his priest's clothes, threw a narrow purple stole around his neck and took the oil of extreme unction, the holy water, his big silver cross, his ebony rosary beads. It never occurred to him for a moment to wonder if Mrs. Smith was right; he knew the spider was dead. Had she taken something after all? Pray God if she had, it was neither obviously present in the room nor obvious to a doctor. What possible use it was to administer extreme unction he didn't know. But it had to be done. Let him refuse and there would be post-mortems, all sorts of complications. Yet it had nothing to do with his sudden suspicion of suicide; simply that to him laying sacred things on Mary Carson's body was obscene.
She was very dead, must have died within minutes of retiring, a good fifteen hours earlier. The windows were closed fast, and the room humid from the great flat pans of water she insisted be put in every inconspicuous corner to keep her skin youthful. There was a peculiar noise in the air; after a stupid moment of wondering he realized what he heard were flies, hordes of flies buzzing, insanely clamoring as they feasted on her, mated on her, laid their eggs on her. “For God's sake, Mrs. Smith, open the windows!” he gasped, moving to the bedside, face pallid.
She had passed out of rigor mortis and was again limp, disgustingly so. The staring eyes were mottling, her thin lips black; and everywhere on her were the flies. He had to have Mrs. Smith keep shooing them away as he worked over her, muttering the ancient Latin exhortations. What a farce, and she accursed. The smell of her! Oh, God! Worse than any dead horse in the freshness of a paddock. He shrank from touching her in death as he had in life, especially those flyblown lips. She would be a mass of maggots within hours.
At last it was done. He straightened. “Go to Mr. Cleary at once, Mrs. Smith, and for God's sake tell him to get the boys working on a coffin right away. No time to have one sent out from Gilly; she's rotting away before our very eyes. Dear lord! I feel sick. I'm going to have a bath and I'll leave my clothes outside my door. Burn them. I'll never get the smell of her out of them.”
Back in his room in riding breeches and shirt-for he had not packed two soutanes-he remembered the letter, and his promise. Seven o'clock had struck; he could hear a restrained chaos as maids and temporary helpers flew to clear the party mess away, transform the reception room back into a chapel, ready the house for tomorrow's funeral. No help for it, he would have to go into Gilly tonight to pick up another soutane and vestments for the Requiem Mass. Certain things he was never without when he left the presbytery for an outlying station, carefully strapped in compartments in the little black case, his sacraments for birth, death, benediction, worship, and the vestments suitable for Mass at whatever time of the year it was. But he was an Irishman, and to carry the black mourning accouterments of a Requiem was to tempt fate. Paddy's voice echoed in the distance, but he could not face Paddy at the moment; he knew Mrs. Smith would do what had to be done. Sitting at his window looking out over the vista of Drogheda in the dying sun, the ghost gums golden, the mass of red and pink and white roses in the garden all empurpled, he took Mary Carson's letter from his case and held it between his hands. But she had insisted he read it before he buried her, and somewhere in his mind a little voice was whispering that he must read it now, not later tonight after he had seen Paddy and Meggie, but now before he had seen anyone save Mary Carson.
It contained four sheets of paper; he riffled them apart and saw immediately that the lower two were her will. The top two were addressed to him, in the form of a letter.
My dearest Ralph,
You will have seen that the second document in this envelope is my will. I already have a perfectly good will signed and sealed in Harry Gough's office in Gilly; the will enclosed herein is a much later one, and naturally nullifies the one Harry has.
As a matter of fact I made it only the other day, and had it witnessed by Tom and the fencer, since I understand it is not permissible to have any beneficiary witness one's will. It is quite legal, in spite of the fact Harry didn't draw it up for me. No court in the land will deny its validity, I assure you.
But why didn't I have Harry draw this testament up if I wanted to alter the disposition of my effects? Very simple, my dear Ralph. I wanted absolutely no one to know of this will's existence apart from you, and me. This is the only copy, and you hold it. Not a soul knows that you do. A very important part of my plan.
Do you remember that piece of the Gospel where Satan took Our Lord Jesus Christ up onto a mountaintop, and tempted Him with the whole world? How pleasant it is to know I have a little of Satan's power, and am able to tempt the one I love (do you doubt Satan loved Christ? I do not) with the whole world. The contemplation of your dilemma has considerably enlivened my thoughts during the past few years, and the closer I get to dying, the more delightful my visions become.
After you've read the will, you'll understand what I mean. While I bum in Hell beyond the borders of this life I know now, you'll still be in that life, but burning in a hell with fiercer flames than any God could possibly manufacture. Oh, my Ralph, I've gauged you to a nicety! If I never knew how to do anything else, I've always known how to make the ones I love suffer. And you're far better game than my dear departed Michael ever was. When I first knew you, you wanted Drogheda and my money, didn't you, Ralph? You saw it as a way to buy back your natural metier. But then came Meggie, and you put your original purpose in cultivating me out of your mind, didn't you? I became an excuse to visit Drogheda so you could be with Meggie. I wonder could you have switched allegiances so easily had you known how much I'm actually worth? Do you know, Ralph? I don't think you have an inkling. I suppose it isn't ladylike to mention the exact sum of one's assets in one's will, so I had better tell you here just to make sure you have all the necessary information at your fingertips when it comes to your making a decision. Give or take a few hundred thousands, my fortune amounts to some thirteen million pounds.
I'm getting down toward the foot of the second page, and I can't be bothered turning this into a thesis. Read my will, Ralph, and after you've read it, decide what you're going to do with it. Will you tender it to Harry Gough for probate, or will you burn it and never tell a soul it existed. That's the decision you've got to make. I ought to add that the will in Harry's office is the one I made the year after Paddy came, and leaves everything I have to him. Just so you know what hangs in the balance. Ralph, I love you, so much I would have killed you for not wanting me, except that this is a far better form of reprisal. I'm not the noble kind; I love you but I want you to scream in agony. Because, you see, I know what your decision will be. I know it as surely as if I could be there, watching. You'll scream, Ralph, you'll know what agony is. So read on, my beautiful, ambitious priest! Read my will, and decide your fate.
It was not signed or initialed. He felt the sweat on his forehead, felt it running down the back of his neck from his hair. And he wanted to get up that very moment to burn both documents, never read what the second one contained. But she had gauged her quarry well, the gross old spider. Of course he would read on; he was too curious to resist. God! What had he ever done, to make her want to do this to him? Why did women make him suffer so? Why couldn't he have been born small, twisted, ugly? If he were so, he might have been happy. The last two sheets were covered by the same precise, almost minute writing. As mean and grudging as her soul.
I, Mary Elizabeth Carson, being of sound mind and sound body, do hereby declare that this is my last will and testament, thereby rendering null and void any such testaments previously made by me. Save only for the special bequests made below, all my worldly goods and moneys and properties I bequeath to the Holy Catholic Church of Rome, under the hereby stated conditions of bequest:
First, that the said Holy Catholic Church of Rome, to be called the Church hereafter, knows in what esteem and with what affection I hold her priest, Father Ralph de Bricassart. It is solely because of his kindness, spiritual guidance and unfailing support that I so dispose of my assets. Secondly, that the bequest shall continue in the favor of the Church only so long as she appreciates the worth and ability of the said Father Ralph de Bricassart.
Thirdly, that the said Father Ralph de Bricassart be responsible for the administration and channeling of these my worldly goods, moneys and properties, as the chief authority in charge of my estate.
Fourthly, that upon the demise of the said Father Ralph de Bricassart, his own last will and testament shall be legally binding in the matter of the further administration of my estate. That is, the Church shall continue in full ownership, but Father Ralph de Bricassart shall be solely responsible for the naming of his successor in administration; he shall not be obliged to select a successor who is either an ecclesiastical or a lay member of the Church.
Fifthly, that the station Drogheda be never sold nor subdivided. Sixthly, that my brother, Padraic Cleary, be retained as manager of the station Drogheda with the right to dwell in my house, and that he be paid a salary at the discretion of Father Ralph de Bricassart and no other. Seventhly, that in the event of the death of my brother, the said Padraic Cleary, his widow and children be permitted to remain on the station Drogheda and that the position of manager shall pass consecutively to each of his sons, Robert, John, Hugh, Stuart, James and Patrick, but excluding Francis. Eighthly, that upon the demise of Patrick or whichever son excluding Francis is the last son remaining, the same rights be permitted the said Padraic Cleary's grandchildren.
Special bequests:
To Padraic Cleary, the contents of my houses on the station Drogheda. To Eunice Smith, my housekeeper, that she remain at a fair salary so long as she desires, and in addition that she be paid the sum of five thousand pounds forthwith, and that upon her retirement she be awarded an equitable pension.
To Minerva O'Brien and Catherine Donnelly, that they remain at fair salaries so long as they desire, and in addition that they be paid the sum of one thousand pounds each forthwith, and that upon their retirements they be awarded equitable pensions.
To Father Ralph de Bricassart the sum of ten thousand pounds to be paid annually so long as he shall live, for his own private and unquestioned use.
It was duly signed, dated and witnessed.
His room looked west. The sun was setting. The pall of dust which came with every summer filled the silent air, and the sun thrust its fingers through the finestrung particles so that it seemed the whole world had turned to gold and purple. Streaky clouds rimmed in brilliant fire poked silver streamers across the great bloody ball which hung just above the trees of the far paddocks.
“Bravo!” he said. “I admit, Mary, you've beaten me. A master stroke. I was the fool, not you.”
He could not see the pages in his hand through the tears, and moved them before they could be blotched. Thirteen million pounds. Thirteen million pounds! It was indeed what he had been angling for in the days before Meggie. And with her coming he had abandoned it, because he couldn't carry on such a campaign in cold blood to cheat her of her inheritance. But what if he had known how much the old spider was worth? What then? He had no idea it was a tenth so much. Thirteen million pounds!
For seven years Paddy and his family had lived in the head stockman's house and worked themselves ragged for Mary Carson. For what? The niggardly wages she paid? Never to Father Ralph's knowledge had Paddy complained of being shabbily treated, thinking no doubt that when his sister died he would be amply repaid for managing the property on ordinary stockman's pay, while his sons did stockman's work for rouseabout's wages. He had made do, and grown to love Drogheda as if it were his own, rightly assuming it would be. “Bravo, Mary!” said Father Ralph again, these first tears since his boyhood dropping from his face onto the backs of his hands, but not onto the paper. Thirteen million pounds, and the chance to be Cardinal de Bricassart yet. Against Paddy Cleary, his wife, his sons and Meggie. How diabolically well she had read him! Had she stripped Paddy of everything, his way would have been clear: he could have taken the will down to the kitchen stove and thrust it inside the firebox without a qualm. But she had made sure Paddy wouldn't want, that after her death he would be more comfortable on Drogheda than during her life, and that Drogheda could not quite be taken from him. Its profits and title, yes, but not the land itself. No, he wouldn't be the owner of that fabulous thirteen million pounds, but he would be well respected, comfortably provided for. Meggie wouldn't go hungry, or be thrown shoeless upon the world. Nor would she be Miss Cleary, either, able to stand on an equal footing with Miss Carmichael and that ilk.
Quite respectable, socially admissible, but not top drawer. Never top drawer.
Thirteen million pounds. The chance to get out of Gillanbone and perpetual obscurity, the chance to take his place within the hierarchy of Church administration, the assured goodwill of his peers and superiors. And all while he was still young enough to make up the ground he had lost. Mary Carson had made Gillanbone the epicenter of the Archbishop Papal Legate's map with a vengeance; the tremors would reach as far as the Vatican. Rich though the Church was, thirteen million pounds was thirteen million pounds. Not to be sneezed at, even by the Church. And his was the sole hand which brought it into the fold, his hand acknowledged in blue ink in Mary Carson's own writing. He knew Paddy would never contest the will; so had Mary Carson, God rot her. Oh, certainly Paddy would be furious, would never want to see him again or speak to him again, but his chagrin wouldn't extend to litigation. Was there a decision? Didn't he already know, hadn't he known the moment he read her will what he was going to do? The tears had dried. With his usual grace Father Ralph got to his feet, made sure his shirt was tucked in all the way round, and went to the door. He must get to Gilly, pick up a soutane and vestments. But first he wanted to see Mary Carson again. In spite of the open windows the stench had become a reeking fug; no hint of a breeze stirred the limp curtains. With steady tread he crossed to the bed and stood looking down. The fly eggs were beginning to hatch maggots in all the wet parts of her face, ballooning gases puffed up her fat arms and hands to greenish blobs, her skin was breaking down. Oh, God. You disgusting old spider. You've won, but what a victory.
The triumph of one disintegrating caricature of humanity over another. You can't defeat my Meggie, nor can you take from her what was never yours. I might burn in Hell alongside you, but I know the Hell they've got planned for you: to see my indifference to you persist as we rot away together through all eternity ....
Paddy was waiting for him in the hall downstairs, looking sick and bewildered.
“Oh, Father!” he said, coming forward. “Isn't this awful? What a shock! I never expected her to go out like this; she was so well last night! Dear God, what am I going to do?”
“Have you seen her?”
“Heaven help me, yes!”
“Then you know what has to be done. I've never seen a corpse decompose so fast. If you don't get her decently into some sort of container within the next few hours you'll have to pour her into a petrol drum. She'll have to be buried first thing in the morning.
Don't waste time beautifying her coffin; cover it with roses from the garden or something. But get a move on, man! I'm going into Gilly for vestments.”
“Get back as soon as you can, Father!” Paddy pleaded. But Father Ralph was rather longer than a simple visit to the presbytery demanded. Before he turned his car in that direction he drove down one of Gillanbone's more prosperous side streets, to a fairly pretentious dwelling surrounded by a well-laid-out garden.
Harry Gough was just sitting down to his dinner, but came into the parlor when the maid told him who had called.
“Father, will you eat with us? Corned beef and cabbage with boiled potatoes and parsley sauce, and for once the beefs not too salty.”
“No, Harry, I can't stay. I just came to tell you Mary Carson died this morning.”
“Holy Jesus! I was there last night! She seemed so well, Father!” “I know. She was perfectly well when I took her up the stairs about three, but she must have died almost the moment she retired. Mrs. Smith found her at six this evening. By then she'd been dead so long she was hideous; the room was shut up like an incubator all through the heat of the day. Dear Lord, I pray to forget the sight of her! Unspeakable, Harry, awful.”
“She'll be buried tomorrow?”
“She'll have to be.”
“What time is it? Ten? We must eat dinner as late as the Spaniards in this heat, but no need to worry, it's too late to start phoning people. Would you like me to do that for you, Father?”
“Thank you, it would be a great kindness. I only came into Gilly for vestments. I never expected to be saying a Requiem when I started out. I must get back to Drogheda as quickly as I can; they need me. The Mass will be at nine in the morning.”
“Tell Paddy I'll bring her will with me, so I can deal with it straight after the funeral. You're a beneficiary, too, Father, so I'd appreciate your staying for the reading.”
“I'm afraid we have a slight problem, Harry. Mary made another will, you see. Last night after she left the party she gave me a sealed envelope, and made me promise I'd open it the moment I saw her dead body for myself. When I did so I found it contained a fresh will.”
“Mary made a new will? Without me?”
“It would appear so. I think it was something she had been mulling for a long time, but as to why she chose to be so secretive about it, I don't know.”
“Do you have it with you now, Father?”
“Yes.” The priest reached inside his shirt and handed over the sheets of paper, folded small.
The lawyer had no compunction about reading them on the spot. When he finished he looked up, and there was a great deal in his eyes Father Ralph would rather not have seen. Admiration, anger, a certain contempt. “Well, Father, congratulations! You got the lot after all.” He could say it, not being a Catholic.
“Believe me, Harry, it came as a bigger surprise to me than it does to you.”
“This is the only copy?”
“As far as I know, yes.”
“And she gave it to you as late as last night?” “Yes.”
“Then why didn't you destroy it, make sure poor old Paddy got what's rightfully his? The Church has no right to Mary Carson's possessions at all.” The priest's fine eyes were bland. “Ah, but that wouldn't have been fitting, Harry, would it now? It was Mary's property, to dispose of in any manner she wished.”
“I shall advise Paddy to contest.”
“I think you should.”
And on that note they parted. By the time everyone arrived in the morning to see Mary Carson buried, the whole of Gillanbone and all points of the compass around it would know where the money was going. The die was cast, there could be no turning back.
It was four in the morning when Father Ralph got through the last gate and into the Home Paddock, for he hadn't hurried on the return drive. All through it he had willed his mind to blankness; he wouldn't let himself think. Not of Paddy or of Fee, or. Meggie or that stinking gross thing they had (he devoutly hoped) poured into her coffin. Instead he opened his eyes and his mind to the night, to the ghostly silver of dead trees standing lonely in the gleaming grass, to the heart-of-darkness shadows cast by stands of timber, to the full moon riding the heavens like an airy bubble. Once he stopped the car and got out, walked to a wire fence and leaned on its tautness while he breathed in the gums and the bewitching aroma of wildflowers. The land was so beautiful, so pure, so indifferent to the fates of the creatures who presumed to rule it. They might put their hands to it, but in the long run it ruled them. Until they could direct the weather and summon up the rain, it had the upper hand. He parked his car some distance behind the house and walked slowly toward it. Every window was full of light; faintly from the housekeeper's quarters he could hear the sound of Mrs. Smith leading the two Irish maids in a rosary. A shadow moved under the blackness of the wistaria vine; he stopped short, his hackles rising. She had got to him in more ways than one, the old spider. But it was only Meggie, patiently waiting for him to come back. She was in jodhpurs and boots, very much alive.
“You gave me a fright,” he said abruptly.
“I'm sorry, Father, I didn't mean to. But I didn't want to be inside there with Daddy and the boys, and Mum is still down at our house with the babies. I suppose I ought to be praying with Mrs. Smith and Minnie and Cat, but I don't feel like praying for her. That's a sin, isn't it?” He was in no mood to pander to the memory of Mary Carson. “I don't think it's a sin, Meggie, whereas hypocrisy is. I don't feel like praying for her, either. She wasn't... a very good person.” His smile flashed. “So if you've sinned in saying it, so have I, and more seriously at that. I'm supposed to love everyone, a burden which isn't laid upon you.” “Are you all right, Father?”
“Yes, I'm all right.” He looked up at the house, and sighed. “I don't want to be in there, that's all. I don't want to be where she is until it's light and the demons, of the darkness are driven away. If I saddle the horses, will you ride with me until dawn?”
Her hand touched his black sleeve, fell. “I don't want to go inside, either.”
“Wait a minute while I put my soutane in the car.”
“I'll go on to the stables.”
For the first time she was trying to meet him on his ground, adult ground; he could sense the difference in her as surely as he could smell the roses in Mary Carson's beautiful gardens. Roses. Ashes of roses. Roses, roses, everywhere. Petals in the grass. Roses of summer, red and white and yellow. Perfume of roses, heavy and sweet in the night. Pink roses, bleached by the moon to ashes. Ashes of roses, ashes of roses. My Meggie, I have forsaken you. But can't you see, you've become a threat? Therefore have I crushed you beneath the heel of my ambition; you have no more substance to me than a bruised rose in the grass. The smell of roses. The smell of Mary Carson. Roses and ashes, ashes of roses.
“Ashes of roses,” he said, mounting. “Let's get as far from the smell of roses as the moon. Tomorrow the house will be full of them.”
He kicked the chestnut mare and cantered ahead of Meggie down the track to the creek, longing to weep; for until he smelled the future adornments of Mary Carson's coffin it had not actually impinged on his thinking brain as an imminent fact. He would be going away very soon. Too many thoughts, too many emotions, all of them ungovernable. They wouldn't leave him in Gilly a day after learning the terms of that incredible will; they would recall him to Sydney immediately. Immediately! He fled from his pain, never having known such pain, but it kept pace with him effortlessly. It wasn't something in a vague sometime; it was going to happen immediately. And he could almost see Paddy's face, the revulsion, the turning away. After this he wouldn't be welcome on Drogheda, and he would never see Meggie again.
The disciplining began then, hammered by hoofs and in a sensation of flying. It was better so, better so, better so. Galloping on and on. Yes, it would surely hurt less then, tucked safely in some cell in a bishop's palace, hurt less and less, until finally even the ache faded from consciousness. It had to be better so. Better than staying in Gilly to watch her change into a creature he didn't want, then have to marry her one day to some unknown man. Out of sight, out of mind.
Then what was he doing with her now, riding through the stand of box and coolibah on the far side of the creek? He couldn't seem to think why, he only felt the pain. Not the pain of betrayal; there wasn't room for that. Only for the pain of leaving her.
“Father, Father! I can't keep up with you! Slow down, Father, please!” It was the call to duty, and reality. Like a man in slow motion he wrenched the mare around, sat it until it had danced out its excitement. And waited for Meggie to catch him up. That was the trouble. Meggie was catching him up. Close by them was the roar of the borehead, a great steaming pool smelling of sulphur, with a pipe like a ship's ventilator jetting boiling water into its depths. All around the perimeter of the little elevated lake like spokes from a wheel's hub, the bore drains dribbled off across the plain whiskered in incongruously emerald grass. The banks of the pool were slimy grey mud, and the freshwater crayfish called yabbies lived in the mud. Father Ralph started to laugh. “It smells like Hell, Meggie, doesn't it? Sulphur and brimstone, right here on her own property, in her own backyard. She ought to recognize the smell when she gets there decked in roses, oughtn't she? Oh, Meggie ...”
The horses were trained to stand on a dangling rein; there were no fences nearby, and no trees closer than half a mile away. But there was a log on the side of the pool farthest from the borehead itself, where the water was cooler. It was the seat provided for winter bathers as they dried their feet and legs. Father Ralph sat down and Meggie sat some way from him, turned side on to watch him.
“What's the matter, Father?”
It sounded peculiar, his oft-asked question from her lips, to him. He smiled. “I've sold you, my Meggie, sold you for thirteen million pieces of silver.”
“Sold me?”
“A figure of speech. It doesn't matter. Come, sit closer to me. There may not be the chance for us to talk together again.”
“While we're in mourning for Auntie, you mean?” She wriggled up the log and sat next to him. “What difference will being in mourning make?” “I don't mean that, Meggie.”
“You mean because I'm growing up, and people might gossip about us?” “Not exactly. I mean I'm going away.”
There it was: the meeting of trouble head on, the acceptance of another load. No outcry, no weeping, no storm of protest. Just a tiny shrinking, as if the burden sat askew, would not distribute itself so she could bear it properly. And a caught breath, not quite like a sigh. “When?”
“A matter of days.”
“Oh, Father! It will be harder than Frank.”
“And for me harder than anything in my life. I have no consolation. You at least have your family.”
“You have your God.”
“Well said, Meggie! You are growing up!”
But, tenacious female, her mind had returned to the question she had ridden three miles without a chance to ask. He was leaving, it would be so hard to do without him, but the question had its own importance.
“Father, in the stables you said “ashes of roses.” Did you mean the color of my dress?”
“In a way, perhaps. But I think really I meant something else.” “What?”
“Nothing you'd understand, my Meggie. The dying of an idea which had no right to be born, let alone nurtured.”
“There is nothing which has no right to be born, even an idea.” He turned his head to watch her. “You know what I'm talking about, don't you?”
“I think so.”
“Not everything born is good, Meggie.”
“No. But if it was born at all, it was meant to be.”
“You argue like a Jesuit. How old are you?”
“I'll be seventeen in a month, Father.”
“And you've toiled all seventeen years of it. Well, hard work ages us ahead of our years. What do you think about, Meggie, when you've the time to think?”
“Oh, about Jims and Patsy and the rest of the boys, about Daddy and Mum, about Hal and Auntie Mary. Sometimes about growing babies. I'd like that very much. And riding, the sheep. All the things the men talk about. The weather, the rain, the vegetable garden, the hens, what I'm going to do tomorrow.” “Do you dream of having a husband?”
“No, except I suppose I'll have to have one if I want to grow babies. It isn't nice for a baby to have no father.”
In spite of his pain he smiled; she was such a quaint mixture of ignorance and morality. Then he swung sideways, took her chin in his hand and stared down at her. How to do it, what had to be done? “Meggie, I realized something not long ago which I ought to have seen sooner. You weren't being quite truthful when you told me what you thought about, were you?”
“I. . .” she said, and fell silent.
“You didn't say you thought about me, did you? If there was no guilt in it, you would have mentioned my name alongside your father's. I think perhaps it's a good thing I'm going away, don't you? You're a little old to be having schoolgirl crushes, but you're not a very old almost-seventeen, are you? I like your lack of worldly wisdom, but I know how painful schoolgirl crushes can be; I've suffered enough of them.”
She seemed about to speak, but in the end her lids fell over tear- bright eyes, she shook her head free.
“Look, Meggie, it's simply a phase, a marker on the road to being a woman. When you've become that woman, you'll meet the man destined to be your husband and you'll be far too busy getting on with your life to think of me, except as an old friend who helped you through some of the terrible spasms of growing up. What you mustn't do is get into the habit of dreaming about me in any sort of romantic fashion. I can never regard you the way a husband will. I don't think of you in that light at all, Meggie, — do you understand me? When I say I love you, I don't mean I love you as a man. I am a priest, not a man. So don't fill your head with dreams of me. I'm going away, and I doubt very much that I'll have time to come back, even on a visit.”
Her shoulders were bent as if the load was very heavy, but she lifted her head to look directly into his face.
“I won't fill my head with dreams of you, don't worry. I know you're a priest.”
“I'm not convinced I chose my vocation wrongly. It fills a need in me no human being ever could, even you.”
“I know. I can see it when you say Mass. You have a power. I suppose you must feel like Our Lord.”
“I can feel every suspended breath in the church, Meggie! As each day goes on I die, and in each morning saying Mass I am reborn.
But is it because I'm God's chosen priest, or because I hear those awed breaths, know the power I have over every soul present?”
“Does it matter? It just is.”
“It would probably never matter to you, but it does to me. I doubt, I doubt.”
She switched the subject to what mattered to her. “I don't know how I shall get on without you, Father. First Frank, now you. Somehow with Hal it's different; I know he's dead and can never come back. But you and Frank are alive! I'll always be wondering how you are, what you're doing, if you're all right, if there's anything I could do to help you. I'll even have to wonder if you're still alive, won't I?”
“I'll be feeling the same, Meggie, and I'm sure that Frank does, too.” “No. Frank's forgotten us .... You will, too.”
“I could never forget you, Meggie, not as long as I live. And for my punishment I'm going to live a long, long time.” He got up and pulled her to her feet, put his arms about her loosely and affectionately. “I think this is goodbye, Meggie. We can't be alone again.”
“If you hadn't been a priest, Father, would you have married me?” The title jarred. “Don't call me that all the time! My name is Ralph.” Which didn't answer her question.
Though he held her, he did not have any intention of kissing her. The face raised to his was nearly invisible, for the moon had set and it was very dark. He could feel her small, pointed breasts low down on his chest; a curious sensation, disturbing. Even more so was the fact that as naturally as if she came into a man's arms every day of her life, her arms had gone up around his neck, and linked tightly.
He had never kissed anyone as a lover, did not want to now; nor, he thought, did Meggie. A warm salute on the cheek, a quick hug, as she would demand of her father were he to go away. She was sensitive and proud; he must have hurt her deeply when he held up her precious dreams to dispassionate inspection. Undoubtedly she was as eager to be done with the farewell as he was. Would it comfort her to know his pain was far worse than hers? As he bent his head to come at her cheek she raised herself on tiptoe, and more by luck than good management touched his lips with her own. He jerked back as if he tasted the spider's poison, then he tipped his head forward before he could lose her, tried to say something against the sweet shut mouth, and in trying to answer she parted it. Her body seemed to lose all its bones, become fluid, a warm melting darkness; one of his arms was clamped round her waist, the other across her back with its hand on her skull, in her hair, holding her face up to his as if frightened she would go from him in that very moment, before he could grasp and catalogue this unbelievable presence who was Meggie. Meggie, and not Meggie, too alien to be familiar, for his Meggie wasn't a woman, didn't feel like a woman, could never be a woman to him. Just as he couldn't be a man to her. The thought overcame his drowning senses; he wrenched her arms from about his neck, thrust her away and tried to see her face in the darkness. But her head was down, she wouldn't look at him.
“It's time we were going, Meggie,” he said.
Without a word she turned to her horse, mounted and waited for him; usually it was he who waited for her.
Father Ralph had been right. At this time of year Drogheda was awash with roses, so the house was smothered in them. By eight that morning hardly one bloom was left in the garden. The first of the mourners began to arrive not long after the final rose was plundered from its bush; a light breakfast of coffee and freshly baked, buttered rolls was laid out in the small dining room. After Mary Carson was deposited in the vault a more substantial repast would be served in the big dining room, to fortify the departing mourners on their long ways home. The word had got around; no need to doubt the efficiency of the Gilly grapevine, which was the party line. While lips shaped conventional phrases, eyes and the minds behind them speculated, deduced, smiled slyly.
“I hear we're going to lose you, Father,” said Miss Carmichael nastily. He had never looked so remote, so devoid of human feeling as he did that morning in his laceless alb and dull black chasuble with silver cross. It was as if he attended only in body, while his spirit moved far away. But he looked down at Miss Carmichael absently, seemed to recollect himself, and smiled with genuine mirth.
“God moves in strange ways, Miss Carmichael,” he said, and went to speak to someone else.
What was on his mind no one could have guessed; it was the coming confrontation with Paddy over the will, and his dread of seeing Paddy's rage, his need of Paddy's rage and contempt.
Before he began the Requiem Mass he turned to face his congregation; the room was jammed, and reeked so of roses that open windows could not dissipate their heavy perfume.
“I do not intend to make a long eulogy,” he said in his clear, almost Oxford diction with its faint Irish underlay. “Mary Carson was known to you all. A pillar of the community, a pillar of the Church she loved more than any living being.”
At that point there were those who swore his eyes mocked, but others who maintained just as stoutly that they were dulled with a real and abiding grief.
“A pillar of the Church she loved more than any living being,” he repeated more clearly still; he was not one to turn away, either. “In her last hour she was alone, yet she was not alone. For in the hour of our death Our Lord Jesus Christ is with us, within us, bearing the burden of our agony. Not the greatest nor the humblest living being dies alone, and death is sweet. We are gathered here to pray for her immortal soul, that she whom we loved in life shall enjoy her just and eternal reward. Let us pray.” The makeshift coffin was so covered in roses it could not be seen, and it rested upon a small wheeled cart the boys had cannibalized from various pieces of farm equipment. Even so, with the windows gaping open and the overpowering scent of roses, they could smell her. The doctor had been talking, too.
“When I reached Drogheda she was so rotten that I just couldn't hold my stomach,” he said on the party line to Martin King. “I've never felt so sorry for anyone in all my life as I did then for Paddy Cleary, not only because he's been done out of Drogheda but because he had to shove that awful seething heap in a coffin.”
“Then I'm not volunteering for the office of pallbearer,” Martin said, so faintly because of all the receivers down that the doctor had to make him repeat the statement three times before he understood it. Hence the cart; no one was willing to shoulder the remains of Mary Carson across the lawn to the vault. And no one was sorry when the vault doors were closed on her and breathing could become normal at last. While the mourners clustered in the big dining room eating, or trying to look as if they were eating, Harry Gough conducted Paddy, his family, Father Ralph, Mrs. Smith and the two maids to the drawing room. None of the mourners had any intention of going home yet, hence the pretense at eating; they wanted to be on hand to see what Paddy looked like when he came out after the reading of the will. To do him and his family justice, they hadn't comported themselves during the funeral as if conscious of their elevated status. As goodhearted as ever, Paddy had wept for his sister, and Fee looked exactly as she always did, as if she didn't care what happened to her.
“Paddy, I want you to contest,” Harry Gough said after he had read the amazing document through in a hard, indignant voice. “The wicked old bitch!” said Mrs. Smith; though she liked the priest, she was fonder by far of the Clearys. They had brought babies and children into her life.
But Paddy shook his head. “No, Harry! I couldn't do that. The property was hers, wasn't it? She was quite entitled to do what she liked with it. If she wanted the Church to have it, she wanted the Church to have it. I don't deny it's a bit of a disappointment, but I'm just an ordinary sort of chap, so perhaps it's for the best. I don't think I'd like the responsibility of owning a property the size of Drogheda.”
“You don't understand, Paddy!” the lawyer said in a slow, distinct voice, as if he were explaining to a child. “It isn't just Drogheda I'm talking about. Drogheda was the least part of what your sister had to leave, believe me. She's a major shareholder in a hundred gilt-edged companies, she owns steel factories and gold mines, she's Michar Limited, with a ten-story office building all to herself in Sydney.
She was worth more than anyone in the whole of Australia! Funny, she made me contact the Sydney directors of Michar Limited not four weeks ago, to find out the exact extent of her assets. When she died she was worth something over thirteen million pounds.” “Thirteen million pounds!” Paddy said it as one says the distance from the earth to the sun, something totally incomprehensible. “That settles it, Harry. I don't want the responsibility of that kind of money.” “It's no responsibility, Paddy! Don't you understand yet? Money like that looks after itself! You'd have nothing to do with cultivating or harvesting it; there are hundreds of people employed simply to take care of it for you. Contest the will, Paddy, please! I'll get you the best KC'S in the country and I'll fight it for you all the way to the Privy Council if necessary.”
Suddenly realizing that his family were as concerned as himself, Paddy turned to Bob and Jack, sitting together bewildered on a Florentine marble bench. “Boys, what do you say? Do you want to go after Auntie Mary's thirteen million quid? If you do I'll contest, not otherwise.”
“But we can live on Drogheda anyway, isn't that what the will says?” Bob asked.
Harry answered. “No one can turn you off Drogheda so long as even one of your father's grandchildren lives.”
“We're going to live here in the big house, have Mrs. Smith and the girls to look after us, and earn a decent wage,” said Paddy as if he could hardly believe his good fortune rather than his bad.
“Then what more do we want, Jack?” Bob asked his brother. “Don't you agree?”
“It suits me,” said Jack.
Father Ralph moved restlessly. He had not stopped to shed his Requiem vestments, nor had he taken a chair; like a dark and beautiful sorcerer he stood half in the shadows at the back of the room, isolated, his hands hidden beneath the black chasuble, his face still, and at the back of the distant blue eyes a horrified, stunned resentment. There was not even going to be the longed-for chastisement of rage or contempt; Paddy was going to hand it all to him on a golden plate of goodwill, and thank him for relieving the Clearys of a burden.
“What about Fee and Meggie?” the priest asked Paddy harshly. “Do you not think enough of your women to consult them, too?” “Fee?” asked Paddy anxiously.
“Whatever you decide, Paddy. I don't care.”
“Meggie?”
“I don't want her thirteen million pieces of silver,” Meggie said, her eyes fixed on Father Ralph.
Paddy turned to the lawyer. “Then that's it, Harry. We don't want to contest the will. Let the Church have Mary's money, and welcome.” Harry struck his hands together. “God damn it, I hate to see you cheated!” “I thank my stars for Mary,” said Paddy gently. “If it wasn't for her I'd still be trying to scrape a living in New Zealand.”
As they came out of the drawing room Paddy stopped Father Ralph and held out his hand, in full view of the fascinated mourners clustering in the dining room doorway.
“Father, please don't think there are any hard feelings on our side. Mary was never swayed by another human being in all her life, priest or brother or husband. You take it from me, she did what she wanted to do. You were mighty good to her, and you've been mighty good to us. We'll never forget it.” The guilt. The burden. Almost Father Ralph did not move to take that gnarled stained hand, but the cardinal's brain won; he gripped it feverishly and smiled, agonized.
“Thank you, Paddy. You may rest assured I'll see you never want for a thing.”
Within the week he was gone, not having appeared on Drogheda again. He spent the few days packing his scant belongings, and touring every station in the district where there were Catholic families; save Drogheda. Father Watkin Thomas, late of Wales, arrived to assume the duties of parish priest to the Gillanbone district, while Father Ralph de Bricassart became private secretary to Archbishop Cluny Dark. But his work load was light; he had two undersecretaries. For the most part he was occupied in discovering just what and how much Mary Carson had owned, and in gathering the reins of government together on behalf of the Church.
➖➖➖