Tiểu thuyết chiều thứ Bảy

  1. Trang chủ
  2. Danh mục
  3. Hỏi - Đáp

 
 
Tiểu thuyết chiều thứ Bảy, Số 169 đăng ngày 2023-01-07
***
Phụng sự tình yêu
Tác giả: O. Henry
①. Phụng sự tình yêu (Người dịch: NGUYỄN MẠNH CHƯƠNG)
②. A SERVICE OF LOVE (Bản gốc tiếng Anh của tác giả O. Henry. Nguồn: https://www.gutenberg.org/)

-:-


Phụng sự tình yêu

Người dịch: NGUYỄN MẠNH CHƯƠNG

Khi người ta yêu Nghệ thuật của mình thì không có phụng sự nào tỏ ra là khó quá cả.

Đó là tiền đề của chúng ta. Câu chuyện sau đây rút ra kết luận từ điều đó, và đồng thời chứng minh rằng tiền đề đó là không đúng. Đó sẽ là điều mới trong lô-gic và là một chiến công trong kể chuyện, có cái gì đó còn xưa hơn cả Vạn Lý Trường Thành ở nước Trung Hoa.

Joe Larrabee ra đời trong khu căn hộ cột làm bằng gỗ sồi của miền Middle West 1, khao khát muốn trở thành thiên tài nghệ thuật tranh. Lên sáu tuổi cậu đã vẽ được một bức tranh về chiếc máy bơm của thành phố với một công dân nổi tiếng đi vội qua. Cố gắng đó được đóng khung lại và treo trong cửa kính của cửa hàng tạp hóa bên cạnh một bắp ngô với hàng hạt không đều. Đến hai mươi tuổi, anh ta rời đi New York, thắt chiếc cà vạt thả dài thườn thượt với một chữ hoa được cài gần ngay đó.

Delia Caruthers sống trong một ngôi làng trồng toàn thông ở miền Nam có giọng hát cao ngất trời, đến sáu quãng tám. Cô triển vọng đến mức bà con họ hàng của cô đã hùn tiền trong chiếc mũ rẻ như bèo của cô đủ để cô đi lên miền Bắc học cho ‘thành tài’. Nhưng họ không thấy cô ‘thành…’, song đó là chuyện của chúng tôi.

Joe và Delia gặp nhau trong một phòng tranh có nhiều sinh viên ngành hội họa và âm nhạc tụ tập để thảo luận về thuật dùng tương phản, về Wagner 2, về âm nhạc, về những tác phẩm hội họa của Rembrandt 3, về Waldteufel 4, giấy dán tường, về nhạc sĩ Chopin và về Oolong.

Joe và Delia mang lòng say mê nhau, hoặc tùy bạn cho là người này say mê người kia cũng được, và trong thời gian ngắn, họ thành hôn – vì như đã nói ở trên, khi người ta yêu Nghệ thuật thì không có phụng sự nào tỏ ra khó quá cả.

Hai vợ chồng nhà Larrabee bắt đầu sống trong một căn hộ. Đó là một căn hộ khuất nẻo, chẳng khác nốt nhạc La thăng ở tận cuối bàn phím đàn về phía bên trái. Song họ hạnh phúc vì họ có Nghệ thuật và có nhau. Còn lời khuyên của tôi đối với anh chàng giàu có là hãy bán tất cả những gì anh có và mang cho người nghèo – một kẻ trông nom sự ưu đãi được sống trong một căn hộ với Nghệ thuật và với Delia của anh bạn là đủ rồi còn gì.

Những người ở trong khu nhà sẽ ủng hộ lời quả quyết của tôi rằng hạnh phúc của họ là hạnh phúc chân chính duy nhất. Nếu như một gia đình mà hạnh phúc thì không thể để khăng khít quá – hãy để cho bộ bàn trang điểm thành một bàn đánh bi-a; hãy để cho bệ lò sưởi trở thành một cái thuyền chuyên dùng vào việc bơi thi, cái bàn viết thành một phòng ngủ hình vuông, cái giá rửa mặt thành một chiếc đàn piano tủ; hãy để cho bốn bức tường sát vào nhau, mà như thế thì chàng và nàng ở giữa chúng. Còn nếu nhà thuộc loại khác thì hãy để cho nó rộng và dài – để chàng đi vào từ cầu Golden Gate và treo mũ lên Mũi Hatteras 5, còn chiếc áo choàng của chàng thì treo ở Mũi Sừng và đi ra ngoài qua Bán đảo Labrador.

Joe đang học vẽ trong lớp của họa sĩ Magister vĩ đại – chắc bạn cũng biết sự nổi tiếng của ông ta. Tiền học phí rất cao; bài học lại nhẹ nhàng – những vùng sáng nhất của bức tranh đã đưa ông ta lên ngôi vị nổi tiếng. Còn Delia theo học thầy Rosenstock – chắc bạn biết thanh danh của ông ta với tư cách là người gây phiền nhiễu cho những phím đàn piano.

Hai người vô cùng hạnh phúc chừng nào tiền còn. Mà ai chả thế, nhưng thôi, tôi sẽ không quá chỉ trích cay độc làm gì. Những mục đích của họ đã được xác định quá rõ ràng. Joe chẳng mấy chốc sẽ có khả năng vẽ được tranh, khiến cho những vị quý phái già có bộ ria mép mỏng, tay cầm những cuốn sách bỏ túi dày cộm sẽ đứng xếp hàng như xếp những bao cát trong phòng vẽ của anh ta để được ưu tiên mua tranh. Delia sẽ trở thành nổi tiếng và tỏ ra khinh thường với âm nhạc, đặng làm sao khi cô nhìn thấy ghế trong rạp hát bỏ trống, không bán được vé, cô có thể bị đau họng và ăn tôm hùm trong phòng ăn riêng và từ chối không ra sân khấu biểu diễn.

Nhưng theo ý kiến của tôi, điều tốt đẹp nhất là cuộc sống gia đình trong căn hộ nhỏ đó. Toàn những chuyện phiếm như ngô rang sau một ngày học tập; những bữa ăn tối ấm cúng và những bữa điểm tâm nhẹ, tươi mát; đó là sự trao đổi những khát vọng, mà những khát vọng của hai người cứ quấn quýt vào nhau, kẻo lại cứ lo là không đáng kể, họ giúp nhau và động viên nhau; rồi… mong các bạn bỏ qua sự vụng về của tôi, rồi họ ngồi nhồi bánh sandwich có dầu ô-liu và pho mát vào bụng lúc 11 giờ đêm.

Nhưng một lát sau Nghệ thuật trùng xuống như cờ rủ. Thỉnh thoảng vẫn thế, và thậm chí nếu như có một người bẻ ghi nào đó không phất cờ để giục. Ăn tiêu như núi lở mà kiếm lại chẳng ra, đúng như những kẻ trọc phú vẫn thường nói. Dần dà không đủ tiền trả cho hai vị Magister và Rosenstock. Khi người ta yêu Nghệ thuật thì không có phụng sự nào là quá khó cả. Thế là Delia nói cô phải đi dạy nhạc để giữ cho bếp trong nhà lúc nào cũng đỏ lửa.

Được độ hai hay ba ngày gì đó, cô đi ra ngoài để vớt vát xem học sinh nào học nhạc không. Một tối cô về nhà mà lòng vô cùng khấp khởi.

- Anh Joe ơi – Cô nói, vô cùng vui sướng – Em đã có một học sinh rồi. Ôi, thật là những người tuyệt vời! Tướng… Cô con gái Tướng A.B. Pinkney, sống ở Phố 71. Sao ngôi nhà lại lộng lẫy đến thế, anh Joe ạ… anh cứ ngắm cửa trước nhà mà xem! Chắc anh sẽ gọi đó là kiến trúc có từ thời đế chế Byzantine 6. Mà còn bên trong nữa chứ! Ôi, anh Joe, từ trước đến giờ em chưa bao giờ được nhìn thấy cái gì như thế cả. Học trò của em tên là Clementina. Em trông thấy cô bé đã thấy yêu lắm rồi. Cô bé trông duyên dáng, lúc nào cũng mặc bộ đồ trắng cung cách sao mà giản dị, đáng yêu làm vậy! Mới chỉ có mười tám tuổi thôi, anh ạ. Em dạy cô ấy ba buổi một tuần; mà anh có biết không, mỗi buổi em được trả 5 đô la đấy. Em cũng không quan tâm đến điều đó lắm đâu; vì khi em có độ hai hay ba học sinh nữa, em có thể đi học tiếp thầy Rosenstock. Thôi, giờ đây anh hãy làm cho những nếp nhăn giữa hai bên lông mày của anh được giãn ra đi nào và chúng ta đi ăn cơm tối thôi.

- Đối với em, thế là ổn rồi, Dele ạ – Joe nói, tay xăm xăm con dao và cái rìu con để mở đồ hộp – nhưng còn anh thì sao? Thế em nghĩ là anh sẽ để em phải đầu tắt mặt tối đi kiếm tiền trong khi anh đi lượn lờ trong lĩnh vực nghệ thuật cao cấp sao? Không đời nào nhé! Anh thiết nghĩ mình có thể bán báo hoặc đi rải sỏi lát đường, mỗi ngày cũng kiếm được một hoặc hai đô la.

Delia tiến lại và ôm lấy cổ chồng.

- Anh Joe ngốc nghếch của em ơi. Anh phải học tiếp. Đâu có phải vì chuyện em bỏ học nhạc và đi làm việc khác cơ chứ. Em vừa dạy vừa học đấy chứ. Lúc nào em cũng tiếp xúc với âm nhạc. Mà chúng ta có thể sống sung sướng như triệu phú với 15 đô la một tuần mà. Anh không được bỏ học thầy Magister đấy.

- Được – Joe nói, với tay lấy đĩa rau xanh nấu với con điệp – Nhưng việc em đi dạy nhạc làm anh thấy cứ ấm ức thế nào ấy. Đó đâu có phải là Nghệ thuật. Nhưng em lại là người đáng tin cậy và rộng lượng để làm việc đó.

- Khi người ta yêu Nghệ thuật của mình thì không có phụng sự nào là quá khó cả – Delia nói.

- Thầy Magister tung hô lên tận mây xanh bức phác họa mà anh vẽ ở công viên đấy – Joe nói – Mà Tinkle lại còn cho phép anh treo hai bức ở cửa sổ nhà anh ta. Có thể anh sẽ bán được một bức nếu như vớ được đúng anh chàng ngốc nhà giàu nào đó nhìn thấy.

- Em tin là anh sẽ bán được – Delia dịu dàng nói – Thôi nào, hai vợ chồng mình xin bày tỏ lòng biết ơn đến vị Tướng Pinkney và món thịt bê rán này đã.

Trong suốt tuần sau đó vợ chồng nhà Larrabee ăn bữa sáng thật sớm. Joe háo hức về những phác họa có chủ đề về buổi sáng mà anh thực hiện ở trong Công viên Trung tâm, còn Delia thì gói ghém cho anh bữa sáng, rồi nũng nịu, ngợi ca và hôn anh vào lúc bảy giờ. Nghệ thuật là một tình nhân hấp dẫn. Lúc anh trở về nhà vào buổi tối thì đã gần bảy giờ.

Đến cuối tuần Delia, trông kiêu hãnh đến yêu nhưng người mệt rũ ra, quẳng ba đồng 5 đô la một cách đắc thắng lên giữa bàn bé tí kê vừa gọn trong phòng khách cũng bé tí.

- Đôi lúc, cô bé Clementina thử trình độ em – Delia nói một cách mệt mỏi – Em cứ sợ là cô bé không tập tành tử tế cho nên em cứ phải dạy đi dạy lại chỉ độc những điều đã học qua thôi. Mà cô bé lúc nào cũng mặc bộ đồ trắng, trông đến đơn điệu. Nhưng Tướng Pinkney là một ông già dễ thương lắm! Em mong đến hôm nào đó anh gặp được ông ấy, anh Joe ạ. Thi thoảng có những lúc em đang dạy cô bé Clementina chơi đàn thì ông ấy vào. Ông ấy góa vợ. Ông ấy cứ đứng đó, vuốt bộ râu dê trắng toát. “Thế cháu nó đánh nốt móc đôi và nốt móc ba tiến bộ ra sao rồi?” Ông ta lúc nào cũng chỉ hỏi độc một câu như thế. Em rất muốn anh được ngắm bộ gỗ lát tường trong phòng khách cơ, anh Joe ạ! Lại còn cả những tấm màn che bằng thảm vùng Astrakhan 7. Mà cô bé Clementina ho gì nghe ngộ lắm. Em cứ mong sao cô bé khỏe hơn là dáng vẻ cô ấy cơ. Chà, sao em lại gắn bó thân thiết với cô ấy thế. Cô ta dịu dàng và là con nhà trâm anh mà. Người em trai của Tướng Pinkney đã từng làm đại sứ ở Bolivia đấy.

Còn Joe với vẻ mặt của một bá tước Monte Cristo rút ra một đồng 10 đô la, một đồng 5 đô la, một đồng 2 đô la và một đồng 1 đô la, tất cả đều là tiền hợp pháp trông thật dịu, và đặt chúng bên cạnh số tiền mà Delia kiếm được.

- Anh đã bán được bức tranh màu nước hình cột tháp nhọn đầu cho một người từ Peoria 8 đến – Anh ta tuyên bố một cách hùng hồn.

- Anh đừng có đùa em thế, không phải từ Peoria đến đâu – Delia nói.

- Đúng là anh ta lặn lội từ đó đến đấy. Ước gì em có thể gặp anh ta, Dele nhỉ. Đó là một anh chàng béo ị, quàng khăn len và miệng ngậm một cái tăm làm bằng lông nhím. Anh ta nhìn thấy bức phác họa từ cửa sổ nhà Tinkle và thoạt đầu lại nghĩ đó là một cái cối xay gió. Dẫu sao anh ta cũng dũng cảm và mua bức tranh đó. Anh ta lại còn đặt thêm một bức nữa, một bức phác họa sơn dầu về kho chứa hàng Lackawanna để mang theo luôn. Ôi, những bài học nhạc! Anh nghĩ Nghệ thuật vẫn còn tồn tại trong đó.

- Em rất mừng là anh vẫn tiếp tục công việc – Delia chân thành nói – Chắc chắn anh sẽ thành công, anh yêu ạ. Ba mươi ba đô la! Vợ chồng mình trước đây chưa bao giờ được nhiều tiền để tiêu pha như thế này. Tối nay chúng mình sẽ ăn món sò nhé.

- Cùng với khoanh thịt thăn nấu với nấm chứ. Em để cái nĩa ăn ô-liu đâu rồi? – Joe nói.

Đến chiều tối Thứ Bảy sau đó, Joe là người về nhà trước tiên. Anh ta trải số tiền 18 đô la lên bàn trong phòng khách và đi rửa sạch hai bàn tay dính đầy lớp sơn đen.

Nửa giờ sau Delia về, bàn tay phải của cô băng trông rối tung lên.

- Sao lại thế này hả em – Joe nói sau khi chào đón vợ về như thường ngày.

Delia phá lên cười, nhưng không có vẻ vui lắm.

- Clementina cứ nằng nặc đòi ăn món thỏ xứ Wales sau khi học nhạc xong. Cô bé thật kỳ quặc. Ai lại đi ăn món thỏ xứ Wales vào lúc năm giờ chiều cơ chứ. Ông tướng lúc đó có nhà. Anh phải chứng kiến ông cụ chạy đôn đáo để có được món ăn đến khó chịu đó, vì đúng lúc đó gia nhân lại không có nhà. Em biết là cô bé Clementina không được khỏe, nên cô ta lúc đó cáu kỉnh lắm. Em phải cho cô ấy ăn, nên cô ta đã đánh đổ cả món còn nóng rãy đó lên khắp bàn tay và cổ tay em. Em đau lắm, anh Joe ạ. Cô bé thì cứ xin lỗi rối rít! Nhưng ông tướng Pinkney thì… anh Joe ơi, ông già đó gần như rối trí. Ông ta chạy bổ xuống gác và sai người, mà người ta bảo đó là một người thợ đốt lò hoặc ai đó trong tầng hầm chạy đi ra cửa hàng thuốc để mua dầu thoa hoặc cái gì đó để băng vào. Giờ thì em cũng không thấy đau lắm.

- Cái gì thế này? – Joe hỏi, nhẹ nhàng cầm bàn tay của Delia lên và giật mấy sợi trắng lòng thòng ở dưới chỗ băng dán.

- Cái gì đó mềm và có thấm dầu lên đó. Ôi, Joe, anh lại bán được một bức tranh nữa à? – Delia nói, nhìn thấy tiền bày trên bàn.

- Vậy à? – Joe nói – Thế thì em chỉ việc hỏi anh chàng đến từ Peoria đi. Hôm nay anh ta có kho chứa rồi đấy, nhưng vẫn chưa dám chắc, song anh ta lại nghĩ là còn muốn có một bức phong cảnh công viên và một cảnh trên sông Hudson. Thế hôm nay bị bỏng tay vào lúc mấy giờ chiều, hả Delia?

- Vào khoảng lúc năm giờ – Delia vừa nói vừa rền rĩ – Cái bàn là… à, ý em muốn nói là con thỏ chạy thoát khỏi bếp lửa vào lúc đó. Anh phải đến gặp ông tướng Pinkney đi, anh Joe ạ, khi mà…

- Em hãy ngồi xuống một lát đã, Dele – Joe nói. Anh kéo vợ ngồi xuống ghế tràng kỷ, rồi ngồi xuống cạnh và quàng cánh tay lên vai vợ.

- Thế hai tuần qua em đã làm gì, hả Delia? – Anh ta hỏi vợ.

Delia tỏ ra dũng cảm được một lát, với con mắt đượm tình yêu và bướng bỉnh, rồi cô thì thầm đôi câu nghe không rõ về ông tướng Pinkney; nhưng rồi cuối cùng đầu cô gục xuống và thế là cả sự thật và nước mắt tuôn trào.

- Em không có một học sinh học nhạc nào đâu – Cô thú thật – Trong khi đó em lại không thể nào chịu đựng cảnh ngồi nhìn anh từ bỏ việc học hành, nên em đã xin làm ở một chỗ chuyên là áo sơ mi trong cửa hàng giặt là lớn trên Phố 24. Mà em bịa chuyện về ông tướng và cô bé Clementina cũng giỏi đấy chứ, anh Joe nhỉ? Có một cô gái trong cửa hàng giặt là đặt ngay cái bàn là đang nóng rực lên bàn tay em vào lúc chiều, thế là suốt dọc đường về nhà em phải nghĩ bịa ra một chuyện về con thỏ xứ Wales đấy chứ. Anh không giận em chứ, anh Joe? Em mà không có việc làm, chắc anh cũng đã không bán được những bức tranh phác thảo đó cho anh chàng từ Peoria đến nhỉ.

- Anh ta có phải từ Peoria đến đâu – Joe chậm rãi nói.

- Thôi được, anh ta từ đâu tới cũng không thành vấn đề. Anh thông minh lắm, anh Joe ạ… thôi nào… hôn em đi Joe… nhưng điều gì làm cho anh nghi ngờ rằng em không đi dạy nhạc cho cô bé Clementina hả?

- Trước đó anh đâu có nghi ngờ em cho đến tận tối nay. Đến lúc đó anh vẫn chưa có nghi ngờ gì cả cho đến lúc anh đưa chỗ bông thừa và dầu từ phòng máy vào lúc chiều lên cho một cô gái trên gác bị bỏng lúc đang là quần áo mà. Trong hai tuần qua anh làm thợ đốt lò cho cửa hàng giặt là đó.

- Vậy không phải là anh đã…

- Người mua tranh của anh từ Peoria và vị tướng Pinkney đều là những nhân vật bịa ra của cùng một nghệ thuật… nhưng em sẽ không gọi đó là hội họa hoặc âm nhạc được – Joe nói.

Thế là cả hai vợ chồng lăn ra cười, rồi Joe nói:

- Khi người ta yêu Nghệ thuật của mình thì không có sự phụng sự nào là dường như…

Nhưng Delia lấy bàn tay bịt miệng chồng lại, ngăn không cho anh nói nữa.

- Không đâu. Anh chỉ được nói là “Khi ta yêu” thôi – Delia nói.

--------------------------------

1         Miền Trung Tây.

2         Nhà soạn nhạc lãng mạn Đức.

3         Họa sĩ Hà Lan, nổi tiếng về cách sử dụng bóng tối và ánh sáng, nhất là trong bức chân dung tự họa.

4         Nhà soạn nhạc người Pháp (Caruri).

5         Mũi đất Hatteras ở Mỹ, trên một hòn đảo cách bờ biển phía đông bang Bắc Carolina.

6         Kiểu kiến trúc thiết kế theo mỹ thuật của đế quốc Byzantine với đặc tính nghi thức và nhiều màu sắc rực rỡ.

7         Một thành phố ở đông nam nước Nga, trong châu thổ sông Volga.

8         Peoria là một thành phố ở miền trung bang Illinois.

➖➖➖


A SERVICE OF LOVE

Bản gốc tiếng Anh của tác giả O. Henry.

Nguồn: https://www.gutenberg.org/

~

When one loves one’s Art no service seems too hard.

That is our premise. This story shall draw a conclusion from it, and show at the same time that the premise is incorrect. That will be a new thing in logic, and a feat in story-telling somewhat older than the great wall of China.

Joe Larrabee came out of the post-oak flats of the Middle West pulsing with a genius for pictorial art. At six he drew a picture of the town pump with a prominent citizen passing it hastily. This effort was framed and hung in the drug store window by the side of the ear of corn with an uneven number of rows. At twenty he left for New York with a flowing necktie and a capital tied up somewhat closer.

Delia Caruthers did things in six octaves so promisingly in a pine-tree village in the South that her relatives chipped in enough in her chip hat for her to go “North” and “finish.” They could not see her f—, but that is our story.

Joe and Delia met in an atelier where a number of art and music students had gathered to discuss chiaroscuro, Wagner, music, Rembrandt’s works, pictures, Waldteufel, wall paper, Chopin and Oolong.

Joe and Delia became enamoured one of the other, or each of the other, as you please, and in a short time were married—for (see above), when one loves one’s Art no service seems too hard.

Mr. and Mrs. Larrabee began housekeeping in a flat. It was a lonesome flat—something like the A sharp way down at the left-hand end of the keyboard. And they were happy; for they had their Art, and they had each other. And my advice to the rich young man would be—sell all thou hast, and give it to the poor—janitor for the privilege of living in a flat with your Art and your Delia.

Flat-dwellers shall indorse my dictum that theirs is the only true happiness. If a home is happy it cannot fit too close—let the dresser collapse and become a billiard table; let the mantel turn to a rowing machine, the escritoire to a spare bedchamber, the washstand to an upright piano; let the four walls come together, if they will, so you and your Delia are between. But if home be the other kind, let it be wide and long—enter you at the Golden Gate, hang your hat on Hatteras, your cape on Cape Horn and go out by the Labrador.

Joe was painting in the class of the great Magister—you know his fame. His fees are high; his lessons are light—his high-lights have brought him renown. Delia was studying under Rosenstock—you know his repute as a disturber of the piano keys.

They were mighty happy as long as their money lasted. So is every—but I will not be cynical. Their aims were very clear and defined. Joe was to become capable very soon of turning out pictures that old gentlemen with thin side-whiskers and thick pocketbooks would sandbag one another in his studio for the privilege of buying. Delia was to become familiar and then contemptuous with Music, so that when she saw the orchestra seats and boxes unsold she could have sore throat and lobster in a private dining-room and refuse to go on the stage.

But the best, in my opinion, was the home life in the little flat—the ardent, voluble chats after the day’s study; the cozy dinners and fresh, light breakfasts; the interchange of ambitions—ambitions interwoven each with the other’s or else inconsiderable—the mutual help and inspiration; and—overlook my artlessness—stuffed olives and cheese sandwiches at 11 p.m.

But after a while Art flagged. It sometimes does, even if some switchman doesn’t flag it. Everything going out and nothing coming in, as the vulgarians say. Money was lacking to pay Mr. Magister and Herr Rosenstock their prices. When one loves one’s Art no service seems too hard. So, Delia said she must give music lessons to keep the chafing dish bubbling.

For two or three days she went out canvassing for pupils. One evening she came home elated.

“Joe, dear,” she said, gleefully, “I’ve a pupil. And, oh, the loveliest people! General—General A. B. Pinkney’s daughter—on Seventy-first street. Such a splendid house, Joe—you ought to see the front door! Byzantine I think you would call it. And inside! Oh, Joe, I never saw anything like it before.

“My pupil is his daughter Clementina. I dearly love her already. She’s a delicate thing—dresses always in white; and the sweetest, simplest manners! Only eighteen years old. I’m to give three lessons a week; and, just think, Joe! $5 a lesson. I don’t mind it a bit; for when I get two or three more pupils I can resume my lessons with Herr Rosenstock. Now, smooth out that wrinkle between your brows, dear, and let’s have a nice supper.”

“That’s all right for you, Dele,” said Joe, attacking a can of peas with a carving knife and a hatchet, “but how about me? Do you think I’m going to let you hustle for wages while I philander in the regions of high art? Not by the bones of Benvenuto Cellini! I guess I can sell papers or lay cobblestones, and bring in a dollar or two.”

Delia came and hung about his neck.

“Joe, dear, you are silly. You must keep on at your studies. It is not as if I had quit my music and gone to work at something else. While I teach I learn. I am always with my music. And we can live as happily as millionaires on $15 a week. You mustn’t think of leaving Mr. Magister.”

“All right,” said Joe, reaching for the blue scalloped vegetable dish. “But I hate for you to be giving lessons. It isn’t Art. But you’re a trump and a dear to do it.”

“When one loves one’s Art no service seems too hard,” said Delia.

“Magister praised the sky in that sketch I made in the park,” said Joe. “And Tinkle gave me permission to hang two of them in his window. I may sell one if the right kind of a moneyed idiot sees them.”

“I’m sure you will,” said Delia, sweetly. “And now let’s be thankful for Gen. Pinkney and this veal roast.”

During all of the next week the Larrabees had an early breakfast. Joe was enthusiastic about some morning-effect sketches he was doing in Central Park, and Delia packed him off breakfasted, coddled, praised and kissed at 7 o’clock. Art is an engaging mistress. It was most times 7 o’clock when he returned in the evening.

At the end of the week Delia, sweetly proud but languid, triumphantly tossed three five-dollar bills on the 8×10 (inches) centre table of the 8×10 (feet) flat parlour.

“Sometimes,” she said, a little wearily, “Clementina tries me. I’m afraid she doesn’t practise enough, and I have to tell her the same things so often. And then she always dresses entirely in white, and that does get monotonous. But Gen. Pinkney is the dearest old man! I wish you could know him, Joe. He comes in sometimes when I am with Clementina at the piano—he is a widower, you know—and stands there pulling his white goatee. ‘And how are the semiquavers and the demisemiquavers progressing?’ he always asks.

“I wish you could see the wainscoting in that drawing-room, Joe! And those Astrakhan rug portières. And Clementina has such a funny little cough. I hope she is stronger than she looks. Oh, I really am getting attached to her, she is so gentle and high bred. Gen. Pinkney’s brother was once Minister to Bolivia.”

And then Joe, with the air of a Monte Cristo, drew forth a ten, a five, a two and a one—all legal tender notes—and laid them beside Delia’s earnings.

“Sold that watercolour of the obelisk to a man from Peoria,” he announced overwhelmingly.

“Don’t joke with me,” said Delia, “not from Peoria!”

“All the way. I wish you could see him, Dele. Fat man with a woollen muffler and a quill toothpick. He saw the sketch in Tinkle’s window and thought it was a windmill at first. He was game, though, and bought it anyhow. He ordered another—an oil sketch of the Lackawanna freight depot—to take back with him. Music lessons! Oh, I guess Art is still in it.”

“I’m so glad you’ve kept on,” said Delia, heartily. “You’re bound to win, dear. Thirty-three dollars! We never had so much to spend before. We’ll have oysters to-night.”

“And filet mignon with champignons,” said Joe. “Where is the olive fork?”

On the next Saturday evening Joe reached home first. He spread his $18 on the parlour table and washed what seemed to be a great deal of dark paint from his hands.

Half an hour later Delia arrived, her right hand tied up in a shapeless bundle of wraps and bandages.

“How is this?” asked Joe after the usual greetings. Delia laughed, but not very joyously.

“Clementina,” she explained, “insisted upon a Welsh rabbit after her lesson. She is such a queer girl. Welsh rabbits at 5 in the afternoon. The General was there. You should have seen him run for the chafing dish, Joe, just as if there wasn’t a servant in the house. I know Clementina isn’t in good health; she is so nervous. In serving the rabbit she spilled a great lot of it, boiling hot, over my hand and wrist. It hurt awfully, Joe. And the dear girl was so sorry! But Gen. Pinkney!—Joe, that old man nearly went distracted. He rushed downstairs and sent somebody—they said the furnace man or somebody in the basement—out to a drug store for some oil and things to bind it up with. It doesn’t hurt so much now.”

“What’s this?” asked Joe, taking the hand tenderly and pulling at some white strands beneath the bandages.

“It’s something soft,” said Delia, “that had oil on it. Oh, Joe, did you sell another sketch?” She had seen the money on the table.

“Did I?” said Joe; “just ask the man from Peoria. He got his depot to-day, and he isn’t sure but he thinks he wants another parkscape and a view on the Hudson. What time this afternoon did you burn your hand, Dele?”

“Five o’clock, I think,” said Dele, plaintively. “The iron—I mean the rabbit came off the fire about that time. You ought to have seen Gen. Pinkney, Joe, when—”

“Sit down here a moment, Dele,” said Joe. He drew her to the couch, sat beside her and put his arm across her shoulders.

“What have you been doing for the last two weeks, Dele?” he asked.

She braved it for a moment or two with an eye full of love and stubbornness, and murmured a phrase or two vaguely of Gen. Pinkney; but at length down went her head and out came the truth and tears.

“I couldn’t get any pupils,” she confessed. “And I couldn’t bear to have you give up your lessons; and I got a place ironing shirts in that big Twenty-fourth street laundry. And I think I did very well to make up both General Pinkney and Clementina, don’t you, Joe? And when a girl in the laundry set down a hot iron on my hand this afternoon I was all the way home making up that story about the Welsh rabbit. You’re not angry, are you, Joe? And if I hadn’t got the work you mightn’t have sold your sketches to that man from Peoria.”

“He wasn’t from Peoria,” said Joe, slowly.

“Well, it doesn’t matter where he was from. How clever you are, Joe—and—kiss me, Joe—and what made you ever suspect that I wasn’t giving music lessons to Clementina?”

“I didn’t,” said Joe, “until to-night. And I wouldn’t have then, only I sent up this cotton waste and oil from the engine-room this afternoon for a girl upstairs who had her hand burned with a smoothing-iron. I’ve been firing the engine in that laundry for the last two weeks.”

“And then you didn’t—”

“My purchaser from Peoria,” said Joe, “and Gen. Pinkney are both creations of the same art—but you wouldn’t call it either painting or music.”

And then they both laughed, and Joe began:

“When one loves one’s Art no service seems—”

But Delia stopped him with her hand on his lips. “No,” she said—“just ‘When one loves.’”

➖➖➖