Tiểu thuyết chiều thứ Bảy

  1. Trang chủ
  2. Danh mục
  3. Hỏi - Đáp

 
 
Tiểu thuyết chiều thứ Bảy, Số 1 đăng ngày 2019-10-19
***
Một chuyện tình (1)
Tác giả: Xuân An

Lời tựa:

Vì đây là số đầu tiên của chuyên mục “Tiểu thuyết chiều thứ Bảy” nên người biên tập xin có lời tựa giải thích ngọn nguồn của chuyên mục này:

Sau khi nhận được email của anh Đỗ Tấn Sỹ ngày 16/10/2019 có đính kèm tác phẩm “Một chuyện tình”, thừa lệnh của Chủ tịch đương nhiệm Nguyễn Khiêm và Nguyên Chủ tịch Nguyễn Tuấn Anh, tôi đề xuất BelUnion xuất bản tuần san với tựa đề “Tiểu thuyết chiều thứ Bảy”.

Vì sao đặt tên như vậy?

·       Thứ nhất, anh Đỗ Tấn Sỹ được mọi người gọi thân mật và trìu mến là "anh Bảy" nên thứ Bảy là trùng với tên của anh.

·       Thứ nữa, hồi xưa "Tiểu thuyết thứ bảy" là tờ tuần báo ra đời vào năm 1934, do nhà xuất bản Tân Dân, số 93 phố Hàng Bông, Hà Nội xuất bản. Để tránh bị kiện về thương hiệu, chúng ta có 2 điểm khác. Điểm khác thứ nhất, "thứ bảy" hồi xưa không viết hoa từ "bảy", còn mục của chúng ta viết hoa từ này. Điểm khác thứ hai là chúng ta thêm từ "chiều". Như vậy chúng ta đủ số ký tự để phân biệt nhãn hiệu :-) (Nếu các anh/chị chưa yên tâm thì xin mời tham vấn luật sư Trần Hữu Nam.) Đặt tên như vậy còn gợi nhớ đến một thời kỳ sôi động và lãng mạn của văn học Việt Nam.

·       Mục tiêu là gì? Đây chỉ là mục tiêu khiển một cách trang nhã của BelUnion: mỗi ngày thứ Bảy, sau một tuần lao động, làm việc, học tập hoặc tự nghiên cứu, chúng ta hiến các độc giả một món quà giá trị tinh thần; một chương của một thiên tiểu thuyết dài nào đó, hoặc các bài luận của các thành viên BelUnion hoặc bạn bè thân hữu của BelUnion.

Như vậy, nếu các thành viên BelUnion có các tác phẩm hay thì xin đăng để chúng ta cùng thưởng ngoạn. Trong 3 số đầu tiên, tôi sẽ chịu trách nhiệm biên tập tác phẩm “Một chuyện tình” của tác giả Xuân An (một bút danh của anh Đỗ Tấn Sỹ). Các số tiếp theo, chúng ta sẽ tính sau 😊.

**********

 

 

Một chuyện tình (1)

Ra khỏi sở làm, tôi lái xe về trung tâm thành phố. Thường ngày, tôi ăn cơm chiều ở GB-Auderghem cho tiện và rẻ, lại đỡ phải nấu lấy một mình. Nhưng hôm nay, tôi có hẹn với một người bạn gái mới quen, cùng đi ăn cơm Việt Nam ở quán Hòa Bình, gần Grande Place.

Thu là một thiếu phụ tuổi chưa đầy ba mươi, đang thời xuân sắc. Tôi là một sinh viên ra trường được vài năm nay và may mắn có ngay việc làm nên cuộc sống bây giờ đầy đủ lắm. Chúng tôi quen nhau qua một chuyện tình cờ, như bao chuyện tình cờ khác. Và bây giờ thì Thu đang ngồi trước mặt tôi đây, trong tiếng nhạc buồn buồn của một buổi chiều êm đầu mùa hạ. Thu nói với tôi rất nhiều về chuyến đi của Thu, về những kỷ niệm của thời con gái, về người chồng cũ.

- Anh ấy nguyên là bác sĩ quân y. Sau một năm đi học tập về, có mấy người bạn trước kia cùng học y khoa rủ anh về làm việc ở một nhà thương ngoại thành. Thu năn nỉ mãi bảo anh thu xếp đưa cả gia đình ra nước ngoài nhưng anh không nghe. Anh thường nói đùa là anh đã lỡ thích những buổi sáng chúa nhựt "dẫn em đi ăn phở, uống cà phê rồi đi dạo phố phường; nghe những tiếng động, những mùi hương tràn ngập không gian..." cho nên anh đi không đành.

Ngừng một lát, rót hộ cho tôi đầy ly bia một cách lịch duyệt và nhìn tôi mỉm cười, Thu nói tiếp:

- Còn Thu thì không thể chịu nổi cái "médiocre" của xã hội mới. Thu không thể đứng xếp hàng cả giờ chờ đong vài cân gạo, nửa chai dầu bên cạnh những người đàn bà lem luốt khác. Thu không thể làm việc với những người ăn mặc xoàng xĩnh khó coi không thắt nổi một cái cravate; những người Thu không thể nói chuyện được về nền điện ảnh quốc tế, về những thiên tình sử của các hoàng hậu Ba Tư, về nghệ thuật trau dồi sắc thân. Anh biết không, mấy người cán bộ ở cạnh nhà Thu họ còn nuôi heo sau nhà, phá sân cỏ làm vườn rau, luộm thuộm không chịu được. Đường Sài Gòn thì còn đâu những chiếc xe nhà thành lịch chen chúc nhau. Đêm Sài Gòn còn đâu những ánh đèn màu ấm cúng bên bạn bè ôm nhau nhảy vui ghê!

Câu chuyện cứ như thế qua dần cùng với những món ăn ngon, những ngụm bia thơm mát. Thu lo cho tôi từng chút, khi thì gắp bỏ vào chén tôi một cái nấm hương, khi thì trao cho tôi một cái nhìn quyến rũ nửa như thầm kín, nửa như gọi mời. Tôi đã sống xa nhà, xa mọi người thân yêu hơn mười năm rồi và có lẽ đây là lần đầu tiên trên xứ Bỉ, tôi được một người săn sóc ân cần. Tôi không quan tâm mấy về người bác sĩ nào đó đã chọn con đường ở lại. Tôi cũng chỉ nghe qua cho biết cái lý do vì sao Thu lại theo mẹ sang đây, bỏ người chồng ngày càng xa cách mình để lao vào công việc. Họ đã không còn chung ý tưởng được nữa thì họ xa nhau, thế thôi. Điều quan trọng là hiện tại, Thu có thể mang đến cho tôi những ngày tháng lại biết nhớ nhung, chưa đến nỗi muộn màng.

Tôi nói lại biết nhớ nhung là bởi vì trong những năm mười tám hai mươi; tôi cũng đã một lần yêu say đắm. Rồi tôi lên đường sang Bỉ học, trốn tờ giấy gọi nhập ngũ đang rình mình lỡ một lần thi rớt. Xa Mai, tôi đã buồn nhiều nhưng vẫn hy vọng ngày nào Mai học xong tú tài, xin được sang đây gặp lại thì vui biết mấy, hoặc là chúng tôi chờ đợi nhau cho đến ngày tàn chinh chiến. Sự việc đã không xảy ra như thế, có phải tại tôi đâu phải không Mai? Cư xá Paul Héger dạo ấy, khi tôi đến học năm thứ ba, cứ mỗi sáng đến trường, mỗi trưa về ăn, mỗi chiều tan lớp là mỗi lần tôi mở hộp thơ tìm cánh thư tình bỗng nhiên không còn đến nữa. Tôi đã thờ thẫn đi dạo một mình trong khu rừng La Cambre cạnh trường trong những đêm lạnh cô đơn để mà nhớ và khổ đau. Bây giờ, tám năm qua rồi, tất cả chỉ còn lại là một chuyện tình dang dở của tuổi thiếu thời, Mai nhỉ?

Nhưng không, chuyện đời có những cái bất ngờ xảy ra vào lúc mình không chờ đón. Đêm hôm ấy, đi xem phim "Kramer contre Kramer" với Thu xong chia tay ra về, tôi được một cánh thư gởi từ thành phố Hồ Chí Minh nằm gọn ghẽ trước cửa phòng. Và đây là những dòng chữ của Mai viết cho tôi sau tám năm:

Anh thân yêu,

Có lẽ anh ngạc nhiên lắm khi nhận được bức thơ này và cũng có thể anh không còn nhớ ra ai là người viết cho anh nữa. Mai đây mà, Mai của anh mà ngày xưa anh vẫn thường đưa đón trước cổng trường Gia Long đó nhớ không anh?

Tình cờ gặp một người bạn của anh về thăm quê nhà, Mai được biết sơ qua tin tức của anh để rồi hôm nay Mai ngồi lại nơi bàn học cũ, kể cho nhau nghe câu chuyện của đời Mai từ bức thư cuối cùng, tháng tư năm một ngàn chín trăm bảy mươi hai.

Anh ơi, mấy năm đầu xa anh, em vẫn nhớ thương anh tha thiết. Em vẫn thường nhủ lòng với tất cả sự thơ ngây của tuổi thiếu nữ là mãi mãi em sẽ thuộc về anh. Em vẫn say sưa với hương vị của tình yêu trong trắng anh dành cho em, như qua mấy câu thơ đề trên trang đầu quyển nhật ký của anh

"Rồi có khi nào xa vắng tôi

Mà em cảm thấy nhớ xa xôi

Thì xin hãy giở từng trang giấy

Nơi ấy hồn tôi gửi cả rồi..."

Em nhớ lắm chớ những buổi trưa Sài gòn nắng chang chang hai đứa mình sánh bước bên nhau trên đường phố dập dìu xe cộ. Tà áo dài màu hoàng yến của em bay tung tăng theo từng cơn gió nhẹ. Có khi hai đứa mình rủ nhau dừng lại bên một xe nước đá, anh uống ly sữa đậu nành ướp lạnh, em ăn bánh lọt, đậu xanh. Cây phượng vĩ bên đường rực rỡ màu hoa đỏ, như nói với anh với em về sự quý báu của cuộc sống con người, của tuổi trẻ chân thật đang bước vào đời không chút âu lo.

Nhưng rồi, xa anh năm này qua năm khác, nỗi nhớ nguôi dần. Em cũng còn phải sống, phải vui chơi với bạn bè. Những lần đi chơi, em vẫn nhớ tới những kỷ niệm tới anh và tự trách mình. Rồi em nghĩ giá mà em là vợ anh, sống với ba má thì những bổn phận gia đình có thể ràng buộc em. Giá em ở một thời xa xưa, con gái không được đi học, không được ra khỏi nhà một mình, suốt ngày may vá thêu thùa! Anh ơi Sài gòn ngày ấy có lắm thứ ăn chơi, đưa ta đến với những chàng trai hào hoa phong nhã, những cô gái sắc nước hương trời trong dạ vũ tưng bừng, hàng trăm phòng trà náo nhiệt. Người ta tán tỉnh nhau, người ta dễ dãi đưa tình để đạt những mục đích thấp hèn. Bây giờ nhớ lại, em còn run sợ. Cạm bẫy người. Đám sĩ quan săn cả bọn con gái chúng em như săn nai tơ với đầy kinh nghiệm bản lãnh. Họ tỏ ra yêu bọn em một cách cuồng nhiệt, đến nỗi có thể chết đi được vì sự hững hờ. Họ làm cho bọn em cảm động khi thấy những người trẻ tuổi đã vì mình mà lặng lẽ say bên chai Whisky "tìm quên lãng". Làm bạn với họ cũng vui. Anh thì ở xa quá. Em đã trốn đôi mắt của anh khi ra sàn nhảy lần đầu.  Em đã thử nếm rượu. Và em đã rơi vào vòng tay của một viên đại úy phi công sau một lần ngu dại uống cạn một ly sâm banh đầy nơi nhà hắn.

Mai đã khóc nhiều lắm. Tha lỗi cho Mai, nha anh. Mai không dám viết thơ cho anh nữa vì Mai đã bội bạc anh rồi. Mai muốn để cho anh quên Mai, đi tìm tình yêu khác. Mai đem tất cả kỷ vật của anh khóa kín trong tủ sắt của ba Mai. Buồn ơi, chào mi! Vĩnh biệt hoa phượng đỏ của tuổi học trò. Mai không cưỡng lại được nữa trước những thú vui, những trận cười trác táng. Mai đọc Chu Tử; Mai đọc Thụy Vũ rồi nhắm mắt, đưa chân. Cái nghề nhà binh nay ở mai đi. Mai cũng phải thay đổi vòng tay, chỉ có trái tim thì trở thành chai đá. Mai đã đi tìm lạc thú hơn nữa, hơn mãi. More and more. Và Mai đã đến với LSD, những liều thuốc làm cho ta lơ lửng trong một thế giới huyễn hoặc lạ lùng.

Ba má Mai đã giận, đã khóc, đã dọa dẫm, van xin; nhưng Mai đã ngu muội rồi, đã lỡ rồi, biết làm sao? Mai đã bỏ nhà ra đi sống với lũ bạn bè vất vơ vất vưởng. Thiếu tiền nhà, thiếu LSD, không chịu nổi cảnh phải mặc quần áo lôi thôi, Mai tìm cách làm ra tiền. Mai trở thành một trong hàng trăm ngàn con đĩ ở Sài gòn! Anh đừng ngại, để Mai nói tiếp. Trong những năm tháng ấy, niềm an ủi duy nhất của Mai là cái cảm giác "ai cũng như mình cả" bởi Mai đã chứng kiến cảnh những người mẹ, người vợ lén lút hoặc công khai lấy Mỹ kiếm tiền. Mai biết thế nào rồi cũng có những người bảo làm đĩ thì có gì đâu mà khổ? Mai cũng đã từng lý sự như thế trước khi lao vào kiếp "thân lươn bao quản lấm đầu". Mai đã lầm. Bởi những khách hàng của Mai đâu phải chỉ là những thư sinh. Mai đã gặp những tên lính "trâu điên", "cọp đen" sau những chém giết ở chiến trường nào đó, về đây dày vò Mai đau đớn khôn cùng. Nhục và hận đời lắm. Có lúc Mai đã nghĩ đến chuyện quyên sinh. Và chỉ có những lúc đó mới nhớ tới má, tới anh, để rồi úp mặt vào gối khóc nức nở, chờ đến lúc cơn ghiền ma túy kéo đến.

Mùa xuân năm 1975, Mai nghe quanh mình xôn xao, tấp nập rồi vắng lặng hoàn toàn. Khoảng trống đáng sợ bủa vây Mai. Người chủ buynh -đinh chạy rồi. Mai rời căn buồng thuê của mình về trọ trong một xóm nghèo. Ở đó Mai kiếm ăn trong chốn bùn nhơ hôi tanh nhất. Và Mai mang thêm chứng bệnh hoa liễu nữa. Không thể nằm đó cho cơn đau hành hạ, Mai bấm gan lê bước tới bệnh viện Bạc Hà, sau khu trường Gia Long yêu dấu của Mai ngày xa xưa ấy. Bây giờ nghĩ lại cái tâm trạng thua cuộc đầu hàng lúc bước chân vào nhà thương da liễu, Mai thấy lạ lùng. Thua ai? Đầu hàng ai nếu không phải là những người bác sĩ tận tình, những chị y tá lấy khăn tay của mình chậm nước mắt Mai và của cả chị khi nghe Mai kể về cuộc đời đau khổ của Mai. Trong những ngày nằm bệnh viện, những lúc rảnh Mai thường ra sưởi nắng, hong tóc bên hè. Lâu lắm Mai mới lại thấy yêu cái nắng chang chang của Sài Gòn, của thành phố Hồ Chí Minh. Có ở đâu mà nắng và gió lại hòa chung làm một khiến cho mình như nghe rõ máu chảy ấm trong người, nghe bồn chồn yêu cuộc sống như ở thành phố quê hương này không anh? Những cô gái xinh đẹp cắp sách đến trường Mai học cũ sao mà đáng yêu đáng quý đến chừng nào. Mai thèm được đi học lại. Phải chi Mai cứ kiên nhẫn trước những phép tính nguyên hàm, những chuyển động tăng dần đều... thay vì nghe lời bạn rủ đi chơi mãi thì có lẽ giờ này Mai đã... ơ mà đã sao anh nhỉ?

Từ nhà thương da liễu, Mai lại được đưa đến một nơi điều trị bệnh ghiền ma túy ở ngoại thành. Mai đã ngoan ngoãn nghe theo lời các bác sĩ chữa trị. Họ còn trẻ lắm, chỉ độ tuổi chúng mình hay hơn một ít. Ở đây đông vui quá, Mai bị cuốn hút vào cái không khí chân tình của tập thể. Và Mai thấy cũng không cần phải thắng lại trong những cuộc vui. Có ai còn lường gạt được một đứa con gái như Mai được nữa đâu anh! Mai muốn khóc khi một anh bác sĩ hát cho bọn Mai nghe: "Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao...". Sao mà lại "vẫn" đẹp hở anh? Bởi vì chúng ta đã là những người đi ra từ đau khổ, bởi vì chúng ta đã mất mát rất nhiều tình yêu trong trắng thơ ngây trong suốt mấy mươi năm lối sống Mỹ ngự trị ở miền Nam này. Mai đã hiểu như thế anh à.

Hôm Mai về thăm ba má, thăm lại ngôi nhà, buồng học thời con gái, Mai cứ cảm tưởng như là một chàng Từ Thức trở lại trần gian. Ba không nói gì, chỉ bảo thằng em xách gào- mên đi mua mì hoành thánh. Còn má thì nấu nước lá sả cho Mai tắm gội. Xát xà bông lên người Mai, má khóc mà Mai cũng khóc. Giữa đàn bà với nhau, mẹ con Mai hiểu rõ thế nào nhục nhằn, thế nào là hạnh phúc, hiểu rõ ai đã mang đến cho mình khổ đau và ai đã mang đến cho mình niềm vui hôm nay.

Chuyện tám năm qua của Mai là như vậy đó anh à. Mai đã không giấu anh một quãng đời nào cả bởi vì Mai đã hết mặc cảm từ lâu rồi. Với lại, Mai cũng còn giận anh lắm. Tám năm em đau khổ anh có an ủi em được lời nào đâu? Mai biết trách anh như vậy là vô lý, nhưng sao Mai vẫn thấy anh làm sao ấy. À phải rồi, bởi vì anh có thể biện bạch là anh không hề biết đến hoàn cảnh của Mai. Nhưng anh không thể nói rằng anh không biết có hàng trăm ngàn người phải làm cái nghề của Mai. Biết mà không có một lời nào, cũng bằng như là anh lặng thinh trước nỗi khổ của riêng Mai. Mai mong là mình đã ngờ oan cho anh, nếu như thế thì anh hãy viết thơ cho Mai anh nhé. Bây giờ thì Mai lại xin vào công tác ở nơi đã trị Mai dứt bệnh ghiền. Vừa làm việc, vừa học thêm Mai đã tươi ra nhiều rồi anh ơi. Suốt ngày Mai cười đùa, sinh hoạt nào cũng có tiếng Mai hát. Cái tâm hồn lãng mạn mà anh đã vun trồng hồi hai đứa còn yêu nhau, bây giờ Mai đem cả vào trong tiếng hát ngợi ca cuộc đời sống lại, ngợi ca quê hương mình. Không nói anh cũng đoán được ra rằng cô Mai ngày nay thế nào rồi cũng có người đem lòng yêu. Thật vậy. Lại là một buổi trưa hè, gió từ sông Bình Lợi thổi vào mát rượi, anh Vinh bác sĩ đã đến gần Mai, nói với Mai những chuyện không đâu. Rồi anh kể về chuyện nhà của anh. Chị ấy đã bỏ anh ra đi rồi, không biết bao giờ trở lại. Anh bảo với Mai rằng hồi xưa, anh thích đưa chị ấy đi ăn phở, uống cà phê mỗi sáng chủ nhật, rồi hai người dắt tay nhau đi dạo quanh phố phường để nghe mùi thơm và tiếng động quen thân tràn ngập không gian hạnh phúc của hai người. Qua cách nói, cách nhìn, Mai linh cảm là anh ấy muốn Mai thay chỗ chị ấy trong cuộc đời anh. Nhưng mà, Mai chưa đáp lại được tấm lòng tin yêu của người bác sĩ ấy. Vài năm nữa chờ chín chắn cũng chưa muộn anh nhỉ!

Thơ Mai đã dài. Lần nữa, Mai xin anh tha lỗi đã có một dạo làm anh buồn. Từ đây, nếu anh không chê, Mai xin được làm bạn với anh để trong những ngày xa xứ, mỗi lần nghĩ về quê hương, anh còn có được một người bạn gái đã chân thật thương anh trong những ngày tuổi nhỏ.

(Còn nữa …)

*******

XUÂN AN

KẾT HỢP- HNVNTB

1980

➖ ➖ ➖